- Đúng rồi, Quang minh tịnh hóa.
Vũ Tôn chợt ngẩn ra. Quang minh tịnh hóa tác dụng lớn nhất là ngăn cản tâm ma, nhưng nó cũng có thể trị liệu rất tốt. Người ta chỉ biết mộc hệ là chủ sinh cơ, nhưng không biết đến Quang minh. Cho nên Vũ Tôn suýt nữa quên mất.
Hắn ngồi xuống, đặt Cún xuống đất. Tiểu muội muội nhìn nàng lo lắng. Vũ Tôn khẽ an ủi tiểu muội muội một câu sau đó hai tay hắn đặt lên vùng bụng Cún, cách cơ thể nàng chừng mười centimet.
Mọi người tò mò, không biết thằng này định làm gì?
Từ cơ thể Vũ Tôn, hai bàn tay hắn ánh sáng quang minh tràn ra. Trời đang có chút nắng nhẹ, ánh nắng như bị cái gì dẫn dắt kéo lại chiếu rọi đến cơ thể hắn. Từng tia sáng nhỏ từ hai lòng bàn tay hắn chiếu vào người Cún. Da dẻ nàng hồng hào thấy rõ, hô hấp cũng đã ổn định.
Chan, Dương, Tiểu tam, Trương dực, Tiểu muội muội khiếp sợ nhìn Vũ Tôn . Mắt bọn chúng như muốn lồi ra. Chưa bao giờ có ai nghe nói tới có người điều khiển được ánh sáng mặt trời, lại dùng nó để trị thương.
May mắn lúc này xung quanh không có ai, nếu không người thường sẽ nghĩ hắn là một vị Thần.
Nếu không làm gì có người nào có thể kéo ánh sáng lại chỗ mình, dùng ánh sáng để chữa trị thương thế ???
- Thần ca, thần ca, xin hãy cứu ông nội muội.
Tiểu muội muội từ trong khiếp sợ vội vã quỳ xuống, bò lại ôm chân Vũ Tôn cầu xin. Có lẽ thực sự nàng xem hắn như Thần rồi nên mới gọi là Thần ca.
Vũ Tôn chua xót nâng nàng dậy, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Ta không phải Thần, cho nên ta không thể cứu người chết sống lại được. Nhưng mà ta có thể nghe được ông nội muội nói với ta, muội có muốn nghe không ?
Tiểu muội muội nước mắt chảy dài, gật đầu lia lịa.
- Ông nói ông đã được tới một nơi rất tốt, muội hãy yên tâm, đừng lo cho ông. Ông muốn muội hãy vui vẻ lên, sau này khi nào muội thật mạnh mẽ thì có thể tới nơi đó gặp lại ông. Ông sẽ luôn bên cạnh, theo dõi muội nên muội đừng buồn nữa.
Vũ Tôn bịa ra nói. Quả thực lúc này hắn không biết làm gì nữa.
Tiểu cô nương nghe hắn nói vậy nhưng lại tin sái cổ. Nàng quay sang nhìn thi thể ông nội, nắm bàn tay đã lạnh ngắt thủ thỉ.
- Ông ơi, Tiểu My đã nghe được lời của ông rồi. Tiểu My sẽ cố gắng sống thật vui vẻ. Ông hãy nhìn Tiểu My nhé, khi nòa Tiểu My mạnh mẽ như các đại ca, đại tỷ thì Tiểu My sẽ đi tìm ông.
Nói xong nàng lau nước mắt, nở nụ cười rạng rỡ.
Tên của nàng là Tiểu My.
Đám Chan, Dương giơ ngón tay cái khâm phục Vũ Tôn.
- Ưm.
Giọng Cún vang lên, nàng đã tỉnh lại.
- Ngươi thế nào rồi, có thấy đau đớn chỗ nào không ?
Chan vội vã ngồi xuống đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi.
Cún khẽ lắc đầu, lẩm bẩm.
- Ta không sao, không hề đau đớn mà rất thoải mái. Kì lạ, rõ ràng ta bị trúng Quyền mà sao lại không có vết thương nào nhỉ? Không lẽ ta nằm mơ.
- Chuyện này để tính sau đi. Bây giờ làm xong tang lễ cho ông nội của Tiểu My đã.
- Tỷ tỷ, tỷ có sao không? Muội lo cho tỷ quá.
Tiểu My nhào vào lòng, ôm lấy Cún. Tâm trạng của nàng đã khác hoàn toàn.
- Thì ra muội tên là Tiểu My à? Tên đẹp quá. Tỷ tỷ không sao, muội không cần lo lắng đâu.
Cún xoa đầu Tiểu My đáp.
Tiếng trống, kèn từ xa vang lại, sau đó một đoàn gồm bảy người đi tới. Là đám người mà Chan thuê tổ chức tang lễ.
Mọi người theo chân Tiểu My trở về căn nhà nhỏ của hai ông cháu nàng bên ngoài thành.
Cũng mất tới nửa buổi mọi thủ tục mới hoàn thành. Trương dực lấy kim tệ ra trả cho những người được thuê. Trong túp lều nhỏ của Tiểu My, bảy người cùng ngồi trên một chiếc chiếu dưới đất.
Việc quan trọng bây giờ là lo cho tương lai sau này của Tiểu My. Nàng không còn người thân nào, vì vậy không ai đành lòng để nàng trở thành khất cái.
Trương dực lẫn Tiểu tam muốn sắp xếp cho nàng tới gia tộc mình, nhưng Cún không đồng ý. Nàng muốn dẫn Tiểu My về Nam Thiên Học Viện nhưng chỉ lo lắng không được phép.
Quả thật Nam Thiên Học Viện hay bất kì môn phái nào cũng không cho phép học viên hay