Hai trăm ba mươi sáu chia cho hai, còn một trăm mười tám.
A Phong gọi lần lượt mười người một, bởi vì Tỉ thí đài chỉ có mười võ đài nhỏ.
Trong lần gọi đầu tiên, nhóm của Vũ Tôn không có ai.
Lá thăm là những viên ngọc giản nhỏ, chỉ chứa một nội dung duy nhất là số thứ tự cùng tên của chủ nhân số thứ tự đó.
Sau khi bốc thăm xong, thí sinh sẽ giao lại ngọc giản cho một trong bốn vị Đạo sư công bố.
Rất nhanh chóng, mười người đã chọn ra được đối thủ của mình.
- Số hai sáu đấu với số một trăm lẻ bảy : Trần Đông
- Số bảy tư đấu với số hai trăm ba mươi sáu : Lữ Dương
- Số bốn mươi chín đấu với số mười tám : Chử Gia Nhi
- Số … đấu với số …
…..
- Cuối cùng của đợt thứ nhất, số năm mươi hai đấu với số một trăm chín mươi tám : Trần Tuấn Dương .
- Ồ, Dương, ngươi xuất chiến trong đợt đầu tiên kìa.
Nghe tới số thứ tự và tên của Dương, Chan quay sang phía Dương nói.
- Ừ, vậy càng tốt, ít ra không gặp mấy tên các ngươi.
Dương vui vẻ, hớn hở đáp. Nếu có thể không gặp tên nào trong nhóm bọn hắn và được tiến vào chung kết đại hội là tốt nhất.
Mọi người gật gù đồng tình. Không có ai muốn phải đối đầu với hảo hữu của mình cả, kể cả là vòng loại hay Chung kết.
- Mời các thí sinh lên đài của mình. Số thứ tự của đài chính là vị trí mà các ngươi được xướng tên.
A Đạt Đạo sư nhắc nhở.
- Ta đi trước đây. Mọi người hãy cổ vũ nhiệt tình nhé. Đừng bị thần uy của ca ca mà khiếp sợ.
Dương tiêu sái đi lên đài, không quên hướng mọi người trêu chọc một chút.
- Phì, cút đi. Bản cô nương mà thèm khiếp sợ ngươi á con tiểu trùng.
Cún phì cười trêu lại .
- Thi đấu tốt.
Mấy người Vũ Tôn, Chan, Tiểu Tam, Trương Dực động viên.
Tỉ thí đài của Dương là số mười, bởi hắn được xướng tên sau cùng. Trên đài lúc này đã có một tên thiếu niên khác chờ sẵn cùng một vị trọng tài.
Trọng tài chủ trì trận đấu là mấy tên cựu sinh nội môn của Hồn hoàn phân viện. Mang tiếng là nội môn chứ thực lực bọn chúng chỉ cao hơn đám tân sinh một cấp bậc, tức là hơn hai mươi, ba mươi mà thôi. Vì sao ư? Vì Hồn hoàn phân viện trước kia là nơi lựa chọn của những kẻ tư chất không được cao cho lắm, nên hơn ba năm thực lực bọn chúng chỉ có như vậy.
Tên trọng tài nhìn hai tên thiếu niên trước mặt dặn dò:
- Trong chiến đấu không được gian lận như sử dụng đan dược, không được ra tay tàn nhẫn phế bỏ người khác hoặc giết người, nếu phát hiện hủy bỏ ngay tư cách thi đấu và trục xuất khỏi học viện, rõ chưa ?
- Rõ .
Dương và tên đối thủ đồng thanh đáp.
- Vậy được rồi, trận đấu bắt đầu.
Tên trong tài phất tay.
- Xin được chỉ giáo.
Dương ôm quyền
- Xin được chỉ giáo.
Đối thủ của hắn cũng ôm quyền.
Hai viên Hồn hoàn vàng óng từ hư vô xuất hiện. Của tên thiếu niên kia là một con Hắc lang, của Dương là Địa thử.
Hư ảnh hắc lang và địa thử xuất hiện. Cả hai tiến vào trạng thái chiến đấu.
Xét về khả năng tấn công, dĩ nhiên Thử tộc không thể là đối thủ của Lang tộc. Cho nên chủ động tấn công là tên thiếu niên kia. Hắn ở thế yếu nên biết thân biết phận chờ đợi thời cơ thích hợp.
- Hắc lang thôn nguyệt.
Hắn hai tay một trước một sau như trảo, hai chân đạp mạnh xuống đất, chỉ dùng bốn ngón chân di chuyển nhưng tốc độ rất nhanh như bay về phía Dương. Hư ảnh ma lang đằng sau như há miệng ra, sẵn sàng cắn nuốt tất cả.
Dương không loạn, hai mắt bình tĩnh nhìn đối thủ tiến tới. Địa thử có chữ địa không phải ngẫu nhiên.
Khi tên đối thủ nhào đến, hư ảnh hắc lang phóng lớn lên, tay trái hắn tức là chân trái của Hắc lang vung ra muốn tát vào người Dương.
Dương ngả người về phía sau tránh được, nhưng trảo thứ hai của hắn lại tới từ bên phải. Dương một chân khẽ đạp xuống đất, uốn người một góc một trăm tám mươi độ tiếp tục né được. Đúng lúc này miệng con Hắc lang từ trên không trung bổ xuống. Một lực hút cự đại xuất hiện như muốn kéo người Dương lên.
- Độn.
Không chần chừ, Dương thi triển thuật độn thổ.
Miệng con hắc lang mất đi mục tiêu, lao xuống đất. Nhưng thân ảnh Dương không còn trên tỉ thí đài nữa.
Nếu như