Nhưng mà khiến hắn thất vọng, nó không khác gì một con chó nhỏ lượn từ bên vai này sang vai bên kia. Cứ liên tục là như vậy.
Chán nản, Vũ Tôn tóm lấy nó ném vào không gian Xích Huyết Châu.
Hai người Long gia đã chết. Xem như tới lúc giải quyết hậu quả rồi.
Từ trên bầu trời, thân ảnh Vũ Tôn hạ xuống nóc của Võ Trường Long gia. Ánh mắt hắn hờ hững cúi xuống nhìn mọi người không chút tình cảm.
Phía dưới đều là người thành tinh, như vậy kết quả đã quá rõ ràng. Hơn nữa, tiếng kêu thảm thiết của Long Thần lúc trước đã nói lên mọi chuyện.
Thành viên Long gia sợ hãi gào khóc, suy sụp.
Những người của gia tộc khác thì phức tạp.
Đáng lý ra, Long gia đã bị hủy diệt thì bọn họ phải là người đầu tiên nên mừng mới phải. Nhưng mà lại không thể vui mừng nổi.
Hai tên Võ Hoàng, một trung kì, một hậu kì còn chết dưới tay hắn thì ai có thể ngăn được nơi dừng chân của hắn đây?
Phải chăng vừa biến mất một Long gia kh ủng bố lại mọc ra một Trần gia còn ghê gớm hơn. Với thực lực như bây giờ của hắn, chắc chắn Ngọc Lan đại lục không ai có thể ngăn được.
Mà đã như thế thì hắn có chịu ngang hàng với tam đại siêu cấp gia tộc còn lại hay không? Hay sẽ dùng sức mạnh trấn áp để xưng ngôi bá chủ?
Như vậy thà để Long gia tồn tại, tạo thành thế bốn chân như lâu nay còn hơn tất cả phải đứng dưới một người.
Chỉ thấy tội nghiệp cho Long gia, cơ đồ cả vạn năm trong phúc chốc bị hủy hoại. Hai Võ Hoàng biến mất cho dù có mấy Võ Đế thì cũng sẽ không còn tư cách ngồi trong siêu cấp gia tộc. Hơn nữa, liệu Võ Hoàng kia sẽ tha cho Long gia hay sẽ trảm thảo trừ căn?
- Long Tại Thiên, ngươi còn gì muốn nói không?
Vũ Tôn nhìn tới Long Tại Thiên ánh mắt đang ngập tràn cừu hận. Miệng của hắn còn vương máu tươi, hiển nhiên là mới vừa bị nôn ra máu sau khi trận chiến của Vũ Tôn cùng hai tên Thái Thượng Trưởng Lão kết thúc.
Long Tại Thiên cúi đầu, đem mọi thù hận trong lòng nén lại cung kính nói:
- Đại nhân thần uy, Long gia chúng ta thực sự cam tâm không có lời gì. Xin Võ Hoàng đại nhân tha cho Long gia một mạng.
Không hổ là gia chủ một siêu cấp gia tộc, trong tình thế sinh tử vẫn cực kì tỉnh táo.
Vũ Tôn âm thầm sợ hãi không thôi. Những lão quái vật này tại sao lại có thể luôn giữ được lí trí đáng sợ như vậy.
Hắn cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt Long gia. Sở dĩ gi3t chết hai người bọn Long Thần cùng Long Chương vì bọn họ nảy sinh sát cơ với hắn mà thôi. Lời nói và cuộc đời của Xích Huyết Hoàng vẫn còn là bài học ngay trước mặt. Đến cả kẻ mình cứu mạng, dìu dắt đủ điều vẫn có thể đâm mình sau lưng thì với kẻ muốn giết mình tuyệt không được nhân nhượng.
Khi hắn dùng đến Nhất chỉ diệt sinh linh, nếu Long Tại Thiên khẩn cầu hắn trị cho Long Khánh thì có lẽ mọi chuyện không đến mức như bây giờ.
Lắc đầu, Vũ Tôn thở dài một tiếng. Chung quy thì lần hành động này của hắn đã trực tiếp ảnh hưởng đến đại cục của Ngọc Lan đại lục.
Long Tại Thiên thấy hắn lắc đầu tưởng Vũ Tôn không chấp nhận tha cho Long gia, quỳ xuống dập đầu:
- Xin Đại nhân rộng lượng tha cho Long gia một đường sinh tồn. Ta đắc tội đại nhân, xin tự vận tạ tội.
Hắn không dùng nguyên khí để bảo hộ, đầu đập liên tục xuống đá.
Trần Thanh Dương khổ sở nhìn Long Tại Thiên. Chuyện này kể cũng là quá nửa nguyên nhân tại hắn và Trần gia. Vì vậy hắn cũng bước đến cạnh Long Tại Thiên quỳ xuống.
- Cầu xin Võ Hoàng Đại nhân nghĩ tới Uyên nhi tha cho Long gia lần này.
Vũ Tôn phất tay. Một luồng nguyên khí mạnh mẽ tràn đến nâng bọn họ dậy.
- Thôi đi. Long gia khiến ta tức giận, đã giết hai tên Thái Thượng Trưởng Lão coi như xả giận. Trần Thanh Dương, ngươi không cần đem Tố Uyên ra nhắc nhở ta. Không có nàng ta cũng không chết được. Hơn nữa ngươi không làm tròn trách nhiệm một người phụ thân, không có tư cách đem nàng ra nói.
- Tạ ơn Đại Nhân.
- Tạ ơn Đại Nhân. Ta đã biết tội.
Long Tại Thiên cùng Trần Thanh Dương đồng thanh đáp.
Hắn quay lại nhìn đám người đang cung kính cúi đầu, câm như hến.
- Còn các ngươi, một đám nịnh bợ, gió chiều nào theo chiều ấy. Đáng ra xúc phạm Võ Hoàng là chuyện không thể tha thứ, phải giết toàn bộ làm gương nhưng hôm nay ta phá lệ tha cho các ngươi. Mau cút đi.
Vũ Tôn khó chịu quát lên.
- Đa Tạ Võ Hoàng.
- Đa Tạ Võ Hoàng.
- Đa Tạ Võ Hoàng.
Bọn chúng như được đại xá, vội vàng cung kính thi lễ rồi nối đuôi nhau chạy mất.
Không ít hạ nhân, tộc nhân của Long gia giờ phút này cũng vội vã xếp đồ bỏ trốn. Long gia đằng nào cũng mất đi hai cây đại thụ che trời, sớm muộn sẽ bị hủy diệt mà thôi. Ở đây đã không phải là nơi an toàn nữa rồi.
Long Tại Thiên cũng hiểu điều này, nhưng mà hắn không nói gì. Thậm chí hắn còn mong bọn chúng chạy nhanh đi, chạy khỏi đây càng xa càng tốt. Bởi vì biết đâu tên Võ Hoàng kia đột nhiên thay đổi thái độ.
Vũ Tôn tiến tới bên cạnh Tố Uyên đang nằm trong lòng mẫu thân nàng. Hắn nhìn nàng thương cảm. Một viên đan dược xuất hiện, được hắn hé miệng nàng ra đút vào.
- Bá mẫu, thay ta chăm sóc Tố Uyên. Khi nàng tỉnh lại, giao cho nàng cái này.
Hắn lấy Trấn Thiên Tháp từ cổ mình ra, đeo vào cổ