Chương 63: Thời thế đảo ngược.
“Thời gian chỉ còn một ngày rưỡi, chúng ta phải hết sức thận trọng. Càng đi sâu vào trong thì khả năng gặp nguy hiểm càng lớn.” Chan dặn dò.
“Theo suy đoán của ta thì chúng ta đã đi được một phần hai quãng đường cần vượt qua. Đối thủ thông minh sẽ không cần đi tìm mà sẽ chờ đợi chúng ta tiến tới, vì vậy phải luôn giữ khoảng cách, không được mất cảnh giác.” Dương gật đầu.
“Những kẻ chúng ta gặp kẻ thì quá chủ quan, kẻ thì bị thương sẵn, hơn nữa yếu tố bất ngờ quá cao nên mới dễ dàng chiến thắng. Có thể sẽ có người chủ quan. Ta nhắc lại, không ai được lơ là, đã hoàn thành được 50 phần trăm mục tiêu rồi nên không thể để có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.” Bảo Nhi nghiêm túc nói.
“Đi thôi. Ta tin chúng ta sẽ là chiến đội hoàn mỹ nhất có thể vượt qua được thử thách này của học viện.” Vũ Tôn giơ cánh tay phải ra phía trước.
Bốn người cũng mỉm cười vui vẻ đưa tay ra đặt lên tay hắn. Có lẽ mọi chuyện đều có số mệnh. Và chiến đội của bọn chúng cũng là món quà đầu tiên mà số mệnh ban tặng cho chúng trước khi tiến vào học viện. Sau này, khi nhắc lại những kỉ niệm đầu tiên của chiến đội mà cả Tiềm Long Đại Lục nghe tên đã sợ mất mật, bọn chúng vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc vì đã được quen nhau, sát cánh kề vai với nhau dù có gian khó cỡ nào.
“Nam Phương Công Tử, là ngươi sao.”
Lúc này, phía nhóm của Nam Phương Long xuất hiện thêm ba tên lạ mặt, tu vi đều là Hậu Thiên hậu kì. Bọn chúng là cựu sinh tham dự thử thách lần này. Khổng biết mấy tên cựu sinh trong nhóm Nam Phương Long làm cách gì mà có thể trong một quãng thời gian ngắn như vậy đã tìm được mấy tên cựu sinh này.
“Hừ, ngu ngốc. Không phải Nam Phương Công Tử thì còn là ai.” Một tên cựu sinh bên cạnh Nam Phương Long bĩu môi.
“ À, ta tưởng ai. Thì ra là Đổng Thanh đây sao. Xém chút ta nghĩ là một tên ăn mày ở đâu đi lạc vào.” Tên cựu sinh mới đến mỉa mai nhìn tên mới vừa nói.
“Ngươi… Trương Đằng, đừng quá khinh người.” Tên Đổng Thanh tức giận.
“Thôi đi, các ngươi muốn gây sự thì cút ra chỗ khác.” Nam Phương Long tức giận chửi mắng.
“Hừ.” Đổng Thanh cùng Trương Đằng hừ lạnh. Xem ra bọn chúng trong ngoại môn có lẽ cũng không hòa thuận.
“Không biết Nam Phương Công Tử tìm chúng ta có chuyện gì? Kẻ nào làm ngài đến nông nỗi này?” Trương Đằng cất tiếng hỏi, ánh mắt liếc về những người khác trong nhóm Nam Phương Long.
“Các ngươi không cần quan tâm, chỉ cần thay ta truy tìm một nhóm năm kẻ ba nam, hai nữ là tân sinh. Tên của chúng là Vũ Tôn, Bảo Nhi, Chan, Dương, Cún. Bằng mọi cách ngăn không cho chúng tiến về Nam Thiên Học Viện. Sau khi vào ngoại viện ta sẽ nói công lao của các ngươi với gia gia ta. Biết đâu sẽ có ngày các ngươi sớm được đặt chân vào nội viện.” Nam Phương Long lời nói đầy tính dụ hoặc nhưng ánh mắt hắn hết sức băng lãnh. Cứ nghĩ lại mối nhục vừa qua hắn cảm thấy chỉ muốn chui ngay xuống đất cho xong.
Ba tên cựu sinh mới đến nghe thấy chữ “ tiến vào nội viện” quả nhiên mắt sáng lên. Tiến vào nội viện là mục tiêu tha thiết mơ ước của vô số đệ tử ngoại viện. Bọn chúng cũng vậy. Nội viện là nơi tập hợp những thiên tài thực sự của Nam Thiên Học Viện, đãi ngộ so với ngoại viện tốt hơn rất nhiều. Đáng tiếc tư chất bọn chúng không phải là cao nên hi vọng đó đang rất xa. Bây giờ Nam Phương Long mở đường khiến chúng như người chết đuối bám được cọc.
“Được, chúng ta sẽ cố gắng hết sức không để Nam Phương Công Tử thất vọng. Hi vọng công tử giữ đúng lời.” Trương Đằng cắn răng gật đầu.
“Mong là như thế. Ta sẽ không nuốt lời. Các ngươi không được chủ quan khinh thường, tốt nhất nếu tìm kiếm thêm được vài tên nữa làm đồng bọn thì càng chắc chắn hơn.” Nam Phương Long khó chịu nói.
“Vậy không chậm trễ nữa, chúng