Chương 64: Chiêu dụ tân sinh
“Vút Vút Vút Vút…” Bốn tên cựu sinh vội vã né người tránh phi tiêu đang vọt tới nhưng không may cho chúng, chỉ bằng ấy thời gian đủ để Vũ Tôn sử dụng hồn hoàn tăng phúc tốc độ cùng Bảo Nhi không cho bọn chúng có cơ hội thoát khốn. Hai người thân hình phiêu hốt quỷ mị xuất hiện khiến chúng không kịp trở tay. Chỉ vài tức công phu, bốn tên cựu sinh đã nằm gục dưới đất.
“Cún, ngươi mau nhặt lệnh bài của chúng đi.” Vũ Tôn quay lại nhắc Cún.
“Được.” Cún vội vàng gật đầu như sợ bị ai tranh mất.
Sáu tên tân sinh lúc này vẫn còn nằm dưới đất. Tuy bị đánh tơi tả nhưng bọn chúng không phải bất tỉnh nên mọi chuyện vừa xảy ra đều chứng kiến được. Ánh mắt chúng khiếp sợ nhìn đám người nhóm Vũ Tôn.
“Các ngươi, các ngươi là tân sinh?” Một tên sau một hồi đắn đo cất tiếng hỏi. Hắn nhớ thoáng qua đã thấy đám người Vũ Tôn lúc trước khi bắt đầu thử thách của học viện, hơn nữa Bảo Nhi là Huyền Linh Thánh thể kinh động toàn bộ các trưởng lão thì hắn biết là chuyện bình thường.
“Cũng như các ngươi thôi.” Vũ Tôn gật đầu.
“Vậy các ngươi muốn cướp lệnh bài của chúng ta?” Một tên khắc ngập ngừng.
“Không phải.” Bảo Nhi lắc đầu.
“Nếu không tại sao các ngươi lại làm vậy? Các ngươi không sợ đắc tội với cựu sinh sao?” Hắn quay sang nhìn đám cựu sinh đang bất tỉnh.
“Ta nói vì chúng ta muốn cứu các ngươi, các ngươi tin không?” Vũ Tôn hỏi vặn lại.
“Chúng ta …”
“Cứ đơn lẻ như chúng ta, từng nhóm nhỏ tuyệt đối không thể đối phó được với cựu sinh. Chúng ta cứu các ngươi là muốn cho các ngươi một cơ hội gia nhập nhóm của chúng ta. Dù càng đông càng dễ bị bại lộ tung tích nhưng đó cũng là cách tốt nhất để chúng ta có cơ hội tiến vào Nam Thiên Học Viện.” Vũ Tôn nhìn bọn chúng từ từ mở lời.
“Các ngươi muốn chúng ta cùng các ngươi chống lại cựu sinh? ” Tên có tu vi Hậu thiên sơ kì kinh gạc hỏi lại.
“Đúng vậy. Chúng ta sẽ không bị động đợi bọn chúng tới bắt mà sẽ chủ động đi săn lùng bọn chúng. Thịt nhiều đè chết người. Ta nghĩ đó là cách duy nhất chúng ta có thể làm để tiến vào cổng Nam Thiên Học Viện.”
“Các ngươi muốn chủ động đi săn lùng cựu sinh? Các ngươi điên rồi sao?” Mặt sáu tên tân sinh khiếp sợ nhìn đám người Vũ Tôn.
“Đúng thế, có thể xem là chúng ta điên. Nhưng các ngươi sẽ làm thế nào để tiến vào Nam Thiên Học Viện? Định cầu may sao? Chỉ bốn tên Hậu Thiên trung kì đã làm các ngươi suýt nữa bị đào thải, nếu là bốn tên Hậu thiên hậu kì thì không biết các ngươi sẽ thế nào đây?” Chan mỉa mai hỏi lại.
“Chúng ta …” Cả sáu người im lặng.
“Chúng ta không ép buộc các ngươi, chẳng qua đều là vì lợi ích chung mà thôi. Các ngươi không muốn thì tùy. Hi vọng các ngươi may mắn.” Vũ Tôn mỉm cười nói rồi quay người bước đi. Đám người Chan cũng đi theo hắn.
“Đợi đã.” Tên Hậu thiên sơ kì gọi với.
“Ngươi thay đổi ý định?” Chan hỏi.
“Ta đồng ý gia nhập nhóm của các ngươi. Vốn dĩ ta đã không còn sự lựa chọn, có lẽ đó là cách duy nhất mà ta có thể trông cậy vào được.” Tên Hậu thiên thở dài nói.
“Vương Long, chúng ta cũng sẽ đi cùng ngươi.” Năm tên còn lại vội vàng nói. Bọn chúng thực lực quá thấp, gần như nếu đụng phải nhóm cựu sinh nào cũng xem như tuyệt lộ.
“Các ngươi nên suy nghĩ cẩn thận. Chúng ta không ngại nói cho các ngươi biết có rất nhiều cựu sinh đang săn lùng bọn ta. Các ngươi nếu như gia nhập nhóm của bọn ta sẽ vô cùng nguy hiểm.” Vũ Tôn chân thành nói.
Nghe vậy, sáu tên tân sinh có vẻ đắn đo. Tên Hậu thiên sơ kì nắm chặt tay, suy nghĩ không ngớt. Cuối cùng hắn cắn răng đánh liều nói:
“Không cũng chết mà có cũng chết. Đã vậy thì chết trong vinh quang còn hơn. Biết đâu sẽ có kì tích thì sao. Ta quyết định đi cùng các ngươi.”
Vũ Tôn mỉm cười gật đầu nhìn tên Hậu thiên sơ kì. Xem ra hắn cũng là kẻ biết cân nhắc thiệt hơn và quyết đoán. Hắn quay sang nhìn năm tên Luyện khí còn lại.
“Còn các ngươi?” Vũ Tôn hỏi.
“Chúng ta … chúng ta… Chúng ta cũng như Vương Long, sẽ theo các ngươi.” Năm tên cắn răng nói.
“Vậy cố gắng tranh thủ thời gian khôi phục, chúng ta sẽ tiếp tục tiến sâu vào bên trong. Nguy hiểm luôn có thể gặp phải bất cứ lúc nào. Chan là đội trưởng, các ngươi phải nghe theo lời hắn. Đừng nghĩ tu vi hắn thấp, nhưng kinh nghiệm của hắn chúng ta cộng lại cũng chưa hẳn