Hồn hoàn sĩ khác mà thấy sẽ há hốc miệng. Hấp thu Hồn hoàn ai cũng phải trải qua gian nan, thậm chí nguy hiểm tính mạng chứ đâu có ai lại giống như Vũ Tôn, mạnh mẽ lôi kéo vào cơ thể.
Đúng là thời kì Thiên Địa Đảo Loạn.
Đợi Vũ Tôn thu viên Hồn hoàn vào cơ thể, không gian bên ngoài lại tách ra. Thân ảnh Vũ Tôn lần nữa bị ném ra ngoài.
Chẳng qua, lần này hắn không bị lôi vào không gian hắc ám nữa.
“Di, hắn mới vừa rồi còn là cấp mười tám sao lại đã trở thành cấp hai mươi rồi?” Xích Huyết Hoàng mắt lồi ra, khiếp sợ nhìn Vũ Tôn đang bất tỉnh.
“Chuyện này, ta cũng không biết a chủ nhân” A Đạt Nhĩ gãi gãi đầu thành thật.
“A Đạt Nhĩ, nếu ngươi tin tưởng ta, vậy sau này hãy toàn tâm đi theo âm thầm giúp đỡ hắn đi.” Xích Huyết Hoàng nghiêm túc nhìn Thú đế nói.
“Ta luôn là Tiểu hầu tử của người. Ngài bảo ta làm gì ta cũng sẽ làm, dù phải chết.” Thú Đế vỗ ngực nhìn Xích Huyết Hoàng nói.
“Bản Tôn của hắn cực kì cường đại. Cấm Hoàng trận ngắn trở Đế thành Hoàng nhưng hắn ngang trời xuất thế, ta tin ngươi sớm hay muộn cũng sẽ dính được chút ít vận khí để xưng Hoàng, thậm chí còn xa hơn nữa.” Xích Huyết Hoàng chân thành khuyên nhủ.
“Chỉ cần chủ nhân muốn gì ta cũng đồng ý. Kể cả không cần thành Hoàng, chỉ được ở bên chủ nhân ta cũng sẽ không hối hận.”
“Vậy tốt. Ta cũng ở bên cạnh hắn, chẳng qua không tiện hiện thân mà thôi. Có ngươi ôn chuyện thì cũng đỡ nhàm chán hơn nhiều. Hắn sắp tỉnh rồi, ngươi hãy biến nhỏ lại đi rồi mang hắn ra khỏi đây.”
Chỉ thấy cơ thể Thú đế từ từ biến thành một con Hầu tử đầy lông lá, sau đó thu nhỏ lại không khác gì khỉ con mới sinh được vài tháng trông đáng yêu vô cùng. Chỉ là ở giữa trán hắn có một chùm lông nhỏ đỏ tươi không hề có ở con khỉ nào khác.
Hắn khẽ nhấc tay ôm lấy Vũ Tôn, uy áp Yêu Đế bộc phát khiến muôn thú hoảng sợ nằm rạp xuống đất hoặc bỏ chạy thục mạng. Hắn chạy như cưỡi mây, hướng tới vị trí Xích Huyết Hoàng chỉ dẫn phóng vút đi.
Phân thân Vũ Tôn khó khăn mở ra hai mắt. Lập tức nghĩ tới chuyện xảy ra bên trong trung tâm Sâm lâm. Hắn khó khắn nhấc cánh tay lên nhưng một cảm giác vô cùng dễ chịu không gì sánh được trào dâng khắp cơ thể. Chẳng những không hề khó chịu, đau đớn như lúc trước mà lại thư thái, dễ chịu.
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, vươn vai nhìn quanh. Xích Huyết Hoàng đứng cách hắn không xa, đang chơi đùa với một con hầu tử. Vũ Tôn căm tức nhìn Xích Huyết Hoàng. Nhưng hắn chưa kịp mở lời thì đã bị ngắt lời:
“ Cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh dậy. Cảm thấy thế nào? Thoải mái chứ?”
“Rút cục chuyện này là sao? Tại sao thúc thúc lại làm vậy? Suýt chút nữa thì phân thân này của ta không còn rồi.” Vũ Tôn tức giận mắng.
“Chẳng phải không có chuyện gì sao? Ta chẳng qua muốn tốt cho thằng nhóc con ngươi mà thôi. Ngươi không cảm thụ xem cơ thể ngươi có gì thay đổi à?”
Vũ Tôn kiềm chế tức giận, kiểm tra thân thể. Hắn há hốc miệng ngay tại chỗ. Rõ ràng lúc trước hắn mới mười tám cấp sao bây giờ đã biến thành hai mươi? Hơn nữa, hắn cảm thấy rõ ràng trong cơ thể nhiều hơn một viên Hồn hoàn.
Hắn triệu hồi Hồn hoàn ra. Một đen, một trắng tương phản xoay quanh cơ thể hắn. Hắn không rõ viên Hồn hoàn trắng đó là từ đâu ra ???
Thậm chí cả Xích Huyết Hoàng lẫn con hầu tử cũng lồi mắt suýt rớt. Hai người họ chỉ thấy hắc Hồn hoàn nuốt ngân Hồn hoàn vào, cứ ngỡ nó sẽ “ăn tươi nuốt sống” mất ai ngờ bây giờ lại trở thành Hồn hoàn của Vũ Tôn.
Nhưng ngạc nhiên rất nhanh qua đi, hai người lại giả vờ như không biết gì. Xích Huyết Hoàng gãi gãi miệng dù hắn chẳng biết ngứa là gì nói tiếp:
“Thế nào? Ngươi còn trách ta nữa sao? Ta hao phí tâm lực vô cùng mới giúp được ngươi như vậy, không ngờ lại bị người ta tức giận quát mắng. Biết thế ta cứ kệ xác ngươi cho xong.” Giọng nói của hắn giả vờ tỏ ra có chút giận dỗi. Hắn mặt dầy đem tất cả công lao của Hắc Hồn hoàn nhận hết lên đầu mình.
Vũ Tôn cười tít