Đám học viên tuy vâng dạ, nhưng làm gì có tên nào ngủ.
Phần vì vui vẻ gặp lại hai người Vũ Tôn, Bảo Nhi sau bao ngày lo lắng, phần vì đã có Hồn hoàn riêng của mình nên bọn chúng đem ra trao đổi kinh nghiệm, nói chuyện với nhau.
Hồn hoàn. Đây là hai từ xa lạ mà gần như là toàn bộ bọn chúng chưa từng biết đến trước khi tới Nam Thiên Học Viện. Chỉ tới khi Hồn Thiên Đế thể hiện ra sức mạnh kh ủng bố hành hung Độ Kiền thì bọn chúng gần như bị mê hoặc.
Đồng cảnh giới, một Hồn sĩ nghiền nát một Vũ kĩ chiến sĩ dễ như trở bàn tay.
Vậy tại sao giới hồn sư lại im ắng đến lạ thường như vậy suốt hàng ngàn năm? Đó là câu hỏi chung của toàn bộ mọi người, chứ không phải riêng tân sinh.
Ngoại trừ những nhà bác học, những người thích tìm tòi mọi chuyện từ nhỏ nhất trong lịch sử mới rõ ràng. Không phải Hồn sĩ im ắng mà bị ép buộc phải im ắng. Kể từ khi Hồn tổ Xích Huyết Hoàng bị đồn thổi hồn phi phách tán, giới hồn sư bị chèn ép, giết chóc đẫm máu. Cuối cùng, không có ai dám tu luyện Hồn hoàn nữa.
Sau này, khi bọn Tinh Không Hoàng – Huyền Thiên Hồn Hậu rời khỏi Tiềm Long Đại Lục giới hồn sư mới khởi sắc hơn. Nhưng đáng tiếc các cao thủ hồn sĩ bị giết gần như toàn bộ nên không có ai dạy dỗ, bí kíp tu luyện quyển còn quyển mất … thì làm sao những hồn sĩ phát triển được ?
Trải qua hàng ngàn năm, số lượng hồn sĩ càng ngày càng ít. Đột nhiên ngang trời xuất thế một Hồn Thiên Đế có lẽ cũng chỉ như chút lửa bừng sáng trước khi vụt tắt.
-
Trời đã ngày càng khuya, đám tân sinh vẫn rì rầm không ngớt. Vũ Tôn chỉ lắc đầu, bịa ra một câu chuyện để qua loa trả lời đám đồng đội tò mò. Về Tiểu hầu tử thì hắn cũng chỉ nói là ngẫu nhiên cứu được trong sâm lâm mà thôi. Cún vốn yêu thích động vật ngay lập tức nhào tới xách tai, véo má nó liên hồi. Trong lòng Thú đế hết sức phiền muộn. Bị một nữ hài yếu ớt xem như thú cưng quả thật không dễ chịu.
Bảo Nhi sau gần hai ngày mất tích trở về cũng có được Hồn hoàn riêng của mình. Không uổng là Huyền Linh Thánh thể, ngay Hồn hoàn đầu tiên của nàng cũng đã có ngân sắc. Mọi người khiếp sợ không thôi. Hấp thu Hồn hoàn trăm năm mươi năm đã cực kì khó, đừng nói đến Hồn hoàn ba trăm - năm trăm năm. Vậy mà nàng lại có thể đủ biết thiên phú, nghị lực cùng thể chất nàng kinh khủng đến mức nào.
Đột nhiên, một mùi máu tanh từ đâu xộc tới. A Đạt cả kinh, đang khoanh chân ngồi cũng phải bật dậy. Theo bản năng, bốn viên Hồn hoàn của hắn ngay lập tức xuất hiện. Đám học viên ngưng hẳn tiếng trò chuyện, cảm giác có chuyện không lành nên cả lũ đồng loạt tụ lại phía sau lưng A Đạt.
“Xoạt … xoạt … xoạt.” Tiếng lá cây va chạm vang lên. Cộng với mùi máu nồng nặc ngay lập tức A Đạt đưa ra một phán đoán: Có yêu thú, hơn nữa còn là yêu thú rất cường đại mới ngang nhiên bỏ qua mùi nước tiểu hắn đem ra “ đánh giấu lãnh thổ ”.
Tiếng động ngày càng lớn, khuôn mặt A Đạt ngày càng tỏ ra trầm trọng. Không ngần ngại hắn rút từ trong ngực ra một quả pháo tiễn. Nhưng hắn còn chưa kịp phóng lên thì từ phương xa đã vang tới ba tiếng pháo “ Chíu … Chíu… Chíu ”. Có nghĩa là ba vị đạo sư khác cũng gặp nguy hiểm.
Xem ra lần này gay rồi. Ngay cả A Phong sáu mươi cấp hồn sĩ còn phải phát tín hiệu cầu cứu. Toàn bộ mọi người trong lòng như treo một tảng đá lớn. Chỉ còn nửa ngày nữa là có thể trở về học viện, vậy mà …
“Các ngươi phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không được cách xa nhau. Toàn bộ đứng sau lưng ta.” A Đạt giọng nói mang theo mùi vị khẩn trương nhắc nhở.
Điều này không cần hắn nói bọn chúng cũng nghĩ ra. Có tên nào ngu muội mà lại tách nhóm để di chuyển một mình.
A Đạt cúi xuống, cầm một cành cây khô sau đó lấy tay nắm chặt, vận nguyên khí. Cành củi lóe lên ánh lửa sau đó bốc cháy dữ dội. Hắn hướng về một đống cành cây khô khác ném tới. Ngọn lửa ngay lập tức lan ra, rực sáng và không ngừng khuyếch tán.
Lúc này, đập vào tầm mắt của nhóm người Vũ Tôn là một đàn Ma Lang, chí