Chương 18: Nghi ngờ
Trần Khoa nhìn thang máy đi từ tầng số 8 đến -1, cẩn thận đưa mắt nhìn nam nhân đang đứng sóng vai với Công Tây Kiều, không biết có phải là ảo giác của hắn không, hắn cảm thấy người này khá quen mắt.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Tịch Khanh cùng Công Tây Kiều đồng thời nhìn qua đối phương, Tịch Khanh hướng Công Tây Kiều làm ra một tư thế mời.
Thái độ lịch sự này của đối phương khiến Công Tây Kiều bỏ qua phản cảm rất nhỏ của lần trước, y khách khí gật gật đầu, sau khi ra khỏi thang máy liền dừng lại, xoay người nhìn bọn họ.
Tịch Khanh đi đến bên cạnh Công Tây Kiều, cố gắng làm cho vẻ mặt không biểu cảm của mình ôn hòa hơn: “Xin chào Kiều thiếu, tôi có xem qua phim cậu đóng, cậu diễn xuất rất tốt, nếu cậu không ngại, chúng ta có thể chụp ảnh chung không?”
Mặt không đổi sắc nói ra yêu cầu này, thật sự ổn sao?
Công Tây Kiều nhìn nam nhân từ đầu đến chân đều tràn ngập hai chữ tinh anh thừa nhận đã xem «Công chúa Bế Nguyệt》 liền cảm thấy tam quan vỡ vụn, kéo khóe miệng cười nói: “Là vinh hạnh của tôi.
”
Tịch Khanh quay đầu lại nhìn trợ lý một cái, trợ lý liền nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhấn nút chụp N lần Tịch Khanh cùng Công Tây Kiều, không biết vì sao mà lòng bàn tay hắn lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh một cách khó hiểu.
“Đây là danh thϊếp của tôi, hy vọng về sau sẽ có cơ hội hợp tác với Kiều thiếu,” Tịch Khanh từ chỗ trợ lý lấy ra một danh thϊếp nền tím mạ vàng đưa tới trước mặt Công Tây Kiều, “Đến lúc đó mong Kiều thiếu hãy cho kẻ hèn này vài phần mặt mũi.
”
Công Tây Kiều tiếp nhận danh thϊếp, phía trên chỉ in đơn giản tên cùng số di động, email, thoạt nhìn như là danh thϊếp cá nhân, chứ không phải là danh thϊếp công việc.
Tịch Khanh?
Y ngẩng đầu nhìn người tên là Tịch Khanh này, nghĩ nghĩ, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, từ chỗ Trần Khoa lấy 1 tờ danh thϊếp nền hoa màu nhạt: “Tôi rất chờ mong hợp tác với Tịch tiên sinh.
”
Y là một người có thù tất báo, nhưng cũng là người có qua có lại.
Danh thϊếp Tịch Khanh nhận được là thuộc về cá nhân, hắn bỏ danh thϊếp vào túi áo khoác tây trang, thấy vệ sĩ của mình đi tới bên này, liền mở miệng nói: “Kiều thiếu đi tới chỗ nào, tôi tiễn cậu một đoạn.
”
“Xe chúng tôi ở gần đây, Tịch tiên sinh không cần khách khí,” Công Tây Kiều chú ý tới động tác cất danh thϊếp của Tịch Khanh, ý cười trên mặt chân thành thêm vài phần, “Mời ngài tùy ý.
”
Tịch Khanh gật gật đầu, sau khi tạm biệt Công Tây Kiều liền dẫn trợ lý cùng vệ sĩ của mình lên xe, sau đó xuyên qua cửa sổ xe trầm mặc nhìn Công Tây Kiều lái xe đi.
“Sếp, mấy bức ảnh kia …” Trợ lý không rõ vì sao Sếp nhà mình đường đường là gia chủ Tịch gia lại đi để ý một nghệ sĩ xuất thân từ nhị đại nhà giàu mới nổi, cho nên cũng không biết xử lý ra sao với mấy bức ảnh này.
“Sau khi trở về gửi toàn bộ ảnh vào mail cá nhân của tôi.
” Tịch Khanh không tự giác đưa tay sờ sờ túi áo khoác, vẻ mặt phức tạp, thì ra người mặc trang phục đế vương mà hắn thấy mấy tháng trước kia, thật đúng là y.
“Có trải qua nhiều cực khổ hơn đi nữa thì cũng vô ích, chỉ có người trải qua cực khổ nhưng vẫn giữ được ngạo khí mới chân chính gọi là thành công.
” Thiếu niên năm đó mặc đồng phục trung học của trường chuyên quốc gia đã nói với hắn như thế, “Chuyện vui vẻ nhất trên thế gian này chính là dẫm nát những người đã từng cười nhạo mình dưới chân, như vậy mới hả giận.
”
Khi đó cha mẹ của hắn bị người trong gia tộc hãm hại bỏ mình, hắn ở trong gia tộc bị tính kế sống đến chật vật, sau đó vào một buổi chiều vô tình gặp được một thiếu niên mặc đồng phục trường chuyên nhưng lại đang đánh nhau với nhóm côn đồ.
Hắn ra tay giúp y đánh người, y bồi hắn ăn một bàn xiên nướng, uống mấy chai bia bình dân.
Bọn họ bèo nước gặp gỡ, sau đó từng người tách ra.
Khi hắn đứng ở nơi cao nhất, hắn lại nhớ về cậu học sinh đã từng uống bia với hắn, giật mình phát hiện dung mạo của đối phương mặc dù trong trí nhớ đã mơ hồ, nhưng những lời của y nói lại vô cùng rõ ràng.
Hắn 22 tuổi cùng một học sinh 17 tuổi ngồi ở quán ven đường uống bia ăn xiên nướng, cho dù nói cho người khác biết, hẳn sẽ không có người nào tin tưởng.
Đế đô rất lớn, lớn đến mức sau khi hắn trở thành gia chủ, có làm sao cũng không tìm thấy được người lúc trước bồi hắn uống bia; nhưng đế đô cũng thật nhỏ, nhỏ đến mức xe của hắn xảy ra chút vấn đề lại gặp được y.
“Tiểu Kiều, em có thấy người kia khá quen mắt không,” Trần Khoa cau mày suy nghĩ nửa ngày, thật sự nhớ không ra đã từng gặp người này ở nơi nào.
Công Tây Kiều từ tay Tiểu Dao nhận ly trà sữa chậm rãi uống: “Có thể anh đã gặp hắn trong một sự kiện quan trọng nào đó, hắn tên là Tịch Khanh.
”
Tịch ….
.
Tịch Khanh?
“Em nói là Tịch Khanh?!” Nếu không phải đang thắt dây an toàn,Trần Khoa vốn trầm ổn thiếu chút nữa đã từ trên ghế nhảy dựng lên rồi, “Là Tịch Khanh kia?!”
“Chính là Tịch Khanh kia.
” Tuy rằng Công Tây Kiều chưa thấy qua diện mạo gia chủ Tịch gia, nhưng tên của người đó y đã từng nghe qua.
Dùng danh thϊếp cá nhân mạ vàng, ra ngoài có dẫn theo vệ sĩ, toàn bộ xe đều được xử lý thêm bộ phận an toàn, ngoài những điểm khả nghi này, tên cùng tuổi tác của đối phương rất trùng hợp với đương gia của Tịch gia.
Nhớ tới vừa rồi Công Tây Kiều thoải mái cùng gia chủ Tịch gia trao đổi danh thϊếp, Trần Khoa quả thật muốn quỳ, đây chính là gia chủ Tịch gia đó, là gia chủ chỉ cần một câu là có thể phá hủy một công ty, vị đại thiếu gia này tâm cũng quá rộng rồi.
Khoan đã, gia chủ Tịch gia tự xưng là fan của Tiểu Kiều, mà còn xem qua tác phẩm của Tiểu Kiều?
Hiện tại Tiểu Kiều chỉ có một bộ phim duy nhất là … 《Công chúa Bế Nguyệt》thôi mà?
Nghĩ đến bộ phim cẩu huyết kia, Trần Khoa cảm thấy hình như mình đã biết một bí mật kinh thiên động địa, cả người đều không khỏe.
Vì sao cảm thấy khi đi theo bên cạnh Tiểu Kiều thì thế giới quan đều phải phát sinh biến hóa chứ.
Hai ngày sau, Trần Khoa nhận được thông báo từ đoàn phim 《Quốc nghiệp 》, muốn bọn họ tới ký hợp đồng.
Trong nháy mắt đó, hắn cơ hồ cho rằng đây là trò đùa của người khác, nhưng giọng nói đối phương là của Lý