Chương 19: Đoàn phim
“Cut,” Lý đạo hút một hơi thuốc, sau đó ném mẩu thuốc lá xuống đất, dùng đôi giày dính đầy bụi đất mạnh mẽ chà chà, “Không đúng, không đúng, mọi người mau tìm cảm giác lại đi.”
Đây là một cảnh quay về hội nghị, vì muốn làm nổi bật không khí căng thẳng, tổ đạo diễn quyết định quay theo kiểu long shot (quay toàn cảnh), cho nên yêu cầu các diễn viên phải có độ ăn ý và khống chế được bối cảnh.
Các diễn viên ở đây đều thuộc phái thực lực, bọn họ vốn tưởng rằng sẽ không có gì khó khăn, đáng tiếc hiện thực lại cảnh tỉnh bọn họ.
Lúc bọn họ diễn riêng thì biểu hiện rất tốt, nhưng khi diễn theo nhóm thì lại xuất hiện rất nhiều vấn đề, tựu chung lại chính là họ cảm thấy mình diễn mới là đúng nhất, dẫn đến ai cũng không phục ai, biểu diễn loạn xạ, khiến cho cảnh quay bị phá hủy.
Mười mấy phút sau, quay lại lần hai, Lý đạo nhìn mọi người biểu diễn qua máy quay, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, cuối cùng trực tiếp mở miệng: “Cut!”
Mọi người thấy sắc mặt Lý đạo không tốt, đều trầm mặc cúi đầu, không ai mở miệng.
“Mọi người đều là diễn viên có thực lực, nhưng giờ nhìn lại mình xem, đây là đang diễn hội nghị của các vĩ nhân hay là đang tổ chức hội khoe sắc tranh tài của nghệ sĩ vậy hả?!” Lý đạo tức giận đá ngã cái ghế bên chân, chỉ vào một ảnh đế nói, “Cậu là diễn một lãnh đạo quốc gia thời trẻ, không phải là bá chủ một phương!”
“Còn cô, cô là diễn vai nhà khoa học nổi tiếng, chứ không phải là mỹ nhân ngạo thị quần hùng!”
“Diễn lung tung hết cả rồi!”
“Mấy người diễn một hội nghị thay đổi vận mệnh quốc gia thành cái dạng này, không thấy có lỗi với các tiền bối năm xưa sao?!”
“Đều suy ngẫm lại cho tôi, đừng bôi nhọ vai diễn của mình, nếu bọn họ biết hậu nhân suy diễn hình tượng bọn họ thành như thế, không biết sẽ có bao nhiêu thất vọng!”
Toàn trường quay yên tĩnh, mọi người nhìn Lý đạo phẫn nộ tới cực điểm, tâm tình mỗi người khác nhau.
“Nghỉ nửa tiếng.” Lý đạo hít sâu một hơi, lục lục túi áo, kết quả chỉ lấy ra được hộp thuốc lá rỗng, hắn phiền chán ném vỏ thuốc xuống đất, xoay người bỏ đi.
Các diễn viên ngồi ở bàn hội nghị nhìn nhau, vài nghệ sĩ bị Lý đạo ra miệng phê bình thì mặt đỏ tai hồng, trong lúc nhất thời không khí khá là khó xử.
Mặc dù người đang ngồi đây đều là ảnh đế ảnh hậu kỳ cựu, nhưng bị đạo diễn có cấp bậc như Lý đạo la mắng thì bọn họ cũng chỉ có thể lắng nghe, thậm chí còn lo lắng vì biểu diễn không tốt, khiến Lý đạo có ấn tượng xấu với mình.
Công Tây Kiều diễn vai Trịnh thượng tướng là người tham dự hội nghị, cho nên lúc này y cũng ngồi chung với những người bị mắng.
Ngồi ở hai bên y, một vị là ảnh hậu Đới Ny, một vị là diễn viên kỳ cựu Nhϊếp Khải Thành, khiến y khi diễn chịu áp lực không hề nhỏ.
Đới Ny diễn vai nhà khoa học nổi tiếng họ Dương, bà không chỉ phát minh ra máy bay chiến đấu tiên tiến, mà còn tham gia nghiên cứu một hạng mục tên lửa trọng yếu, là một nhân vật rất tài giỏi.
Bị Lý đạo mắng vài câu trước mặt mọi người, tuy trên mặt Đới Ny tỏ vẻ áy náy, nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng, hôm nay trạng thái quay phim của cô không tốt.
“Chị Đới, em thấy hôm nay sắc mặt chị không tốt lắm, thân thể không thoải mái sao?” Công Tây Kiều tiếp nhận trà nóng từ chỗ Tiểu Dao đưa tới trước mặt Đới Ny, “Chị uống nước đi.”
“Cám ơn.” Đới Ny mười lăm tuổi đã gia nhập showbiz, luẩn quẩn ở giới này đã gần hai mươi năm, sao lại không nghe ra Công Tây Kiều đang giảm bớt xấu hổ cho mình, cô bưng ly lên lịch sự nhấp một miếng, phát hiện trong nước trà có mùi vị thoang thoảng của đường đỏ cùng táo đỏ, vì thế lại uống thêm một hớp.
Khi còn trẻ cô không thích đọc sách, thời niên thiếu lưu lạc tham gia nghệ thuật, trải qua không ít người và chuyện, từ góc độ tinh thần, cô quả thật không hiểu rõ bà Dương.
Một người phụ nữ cứng cỏi, trí tuệ lại tràn ngập tình cảm yêu nước, lúc tham dự một hội nghị mà đa số là đàn ông thì bà sẽ có dáng vẻ như thế nào đây?
“Tiểu Kiều, nghe nói trong trường của em có rất nhiều nữ sinh thiên tài, các em ấy bình thường có phải rất là kiêu ngạo không?” Đới Ny đặt ly trà xuống, giọng điệu đùa giỡn, “Chỉ tiếc khi trẻ chị đọc sách quá ít, lại hiếm khi gặp được thiên tài.”
“Dạ?” Công Tây Kiều ngẩn người, sau đó nhíu mày suy tư nửa ngày sau đó lắc đầu, “Các cô ấy không phải kiêu ngạo đâu, mà là trong mắt bọn họ, trừ bỏ nghiên cứu có giá trị thì những người khác đều là cọc gỗ giống nhau thôi.”
“Thí dụ như …”Y cười tủm tỉm nhìn ảnh đế đối diện, “Ở trong mắt nhiều người, anh Lương là siêu soái ca, khiến các cô gái vừa nhìn thấy đều phải la hét, nhưng ở trong mắt các nữ sinh thiên tài, anh Lương và chị không có gì khác nhau cả.”
Lương Vũ Mạnh nghe được Công Tây Kiều nói chuyện, cười nói: “Anh cùng Đới đại mỹ nữ còn có thể giống nhau sao?”
“Đúng vậy, trong mắt bọn họ, anh chị cũng chỉ là người mà thôi.” Công Tây Kiều thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tựa như em trong mắt nữ sinh trong lớp ấy, còn không hấp dẫn bằng một đoạn tư liệu lịch sử văn hiến.”
Mọi người bị y chọc cười, không khí vốn xấu hổ cũng bắt đầu tiêu tán, Lương Vũ Mạnh làm ảnh đế bị Lý đạo mắng đến vô cùng tàn nhẫn, tâm tính coi như không tồi, hắn cười nói với Công Tây Kiều, “Xem ra Tiểu Kiều ở trong trường học cũng không quá thoải mái nhỉ.” Hắn đốt một điếu thuốc, hít một hơi, “Hôm nay trạng thái của tôi không tốt, làm chậm trễ tiến độ quay của mọi người, buổi tối tôi làm chủ, mua đồ nấu lẩu, tạ tội với mọi người nhé.”
Hắn ở giới giải trí cũng là nhân vật có tiếng nói, chỉ số EQ đã được truyền thông công nhận khen ngợi, cảnh quay hôm nay tuy không phải có một mình hắn phạm sai lầm, nhưng hắn tự hạ mình xuống, coi như là cho những diễn viên lão làng ở đây một bậc thang.
Tuy những người nọ không có danh khí lớn như hắn, nhưng xét về địa vị, đi ra ngoài cũng được người khác tôn xưng là nghệ thuật gia, còn hắn thì có làm ảnh đế đến già thì cũng không nhất định có tư cách được tôn xưng ấy.
“Cảnh diễn hôm nay không phải là do ai có vấn đề,” Nhϊếp Khải Thành vẫn im lặng đột nhiên thở dài, nhìn mọi người đang ngồi, “Thanh niên các cậu biểu hiện không tồi, là do mấy ông già này tự cho là đúng, cũng khó trách Lý đạo tức giận như vậy.
Lý đạo nói đúng, nếu chúng ta biểu