Chương 26: Thăm bệnh
Công Tây Kiều đi vào phòng bệnh, thấy dáng vẻ Lương Vũ Mạnh khá là nhếch nhác, mặt mũi bầm dập gần như không nhận ra, chân trái bó thạch cao, tay trái thì quấn băng gạc thật dày treo trên cổ, tóc thì lỏm chỏm, khó trách họ phải phong tỏa toàn bộ truyền thông không cho phỏng vấn quay phim, nếu bị fan thấy được, không biết phải mất bao nhiêu fan rồi.
“Anh Lương, sao lại ngã nặng như vậy,” Công Tây Kiều đặt giỏ trái cây xuống, lo lắng đi đến giường bệnh, “Bác sĩ nói như thế nào, bao giờ mới bình phục lại?”
Lương Vũ Mạnh thấy Công Tây Kiều đối với mình thân thiết, đoán là y vẫn chưa biết mình bị gài bẫy, nhẹ thở ra một hơi, cười khổ một tiếng: “Chiều nay lúc ra cửa quá gấp, nên ngã từ trên cầu thang xuống, trừ bỏ đầu phải khâu mấy mũi thì những chỗ khác không quá nặng.” Nhưng chỉ có hắn mới biết, tay chân hắn đã bị người ta đánh gãy, muốn khôi phục lại phải mất không ít thời gian.
“Bị thương ở đầu không phải là việc nhỏ đâu,” Công Tây Kiều lấy một quả táo đỏ từ trên dĩa đựng đầu giường, dùng dao từ từ gọt vỏ, vỏ táo mỏng manh trong tay y giống như một tác phẩm nghệ thuật, không hề bị đứt giữa chừng, “Người bị thương ở đầu, sẽ rất dễ dàng làm sai.”
Y gọt vỏ xong, đặt một nửa vào tay Lương Vũ Mạnh, một nửa bỏ lại vào dĩa, “Con người đều có quyền phạm sai lầm, nhưng có một số sai lầm phải trả cái giá rất lớn, anh Lương nói xem có đúng là như vậy không?” Y nâng vỏ táo lên, nhìn nó xoay vòng trên không, Công Tây Kiều nở nụ cười vừa lòng.
Lương Vũ Mạnh căng thẳng siết lấy miếng táo, muốn nặn ra nụ cười nhưng vì vết thương trên mặt nên đành từ bỏ: “Tiểu Kiều nói rất đúng, nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ …..”
“Nếu anh Lương cho là đúng thì được rồi,” Công Tây Kiều cười tủm tỉm đánh gãy câu nói Lương Vũ Mạnh, tầm mắt rơi xuống cái chân bó thạch cao của hắn, có chút tiếc nuối nói, “Chân của anh Lương bị như vậy, nửa tháng sau sợ là anh không tham gia được bộ phim kia, đó chính là một bộ phim đầu tư lớn được đo ni đóng giày cho anh đó.”
“Đành chịu vậy.” Lương Vũ Mạnh âm thầm kêu khổ, lại cảm thấy tức giận cùng với bất an, những lời này của Công Tây Kiều có ý gì, là đang ám chỉ hắn cái gì sao.
“Anh Lương bị thương nặng như vậy, nhớ nghỉ ngơi thật tốt, em không quấy rầy nữa,” Công Tây Kiều đứng dậy bỏ vỏ táo vào thùng rác, khi đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại nhìn Lương Vũ Mạnh, “Mấy ngày qua anh Lương chăm sóc em, em sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Sắc mặt người đại diện Lương Vũ Mạnh khẽ biến, hắn kinh ngạc nhìn về phía Công Tây Kiều, nhưng chỉ thấy được bóng dáng rời đi của người nọ.
Càng nghĩ càng hoảng hốt, hắn đi đến giường bệnh, lo lắng hỏi: “Anh Lương, Công Tây Kiều có ý gì?”
“Y biết việc làm của tôi rồi,” Lương Vũ Mạnh ném táo sang một bên, trầm giọng, “Là do tôi coi thường y.”
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Người đại diện lo lắng, “Còn đoàn phim 《 Viên Mộng 》 bên kia, anh bị thương nên không thể tham gia, về phần tiền đề hợp đồng, em sẽ tranh thủ giảm xuống mức thấp nhất, trong khoảng thời gian này anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần nghĩ nhiều.”
Hắn lấy tờ chi chiếu nhăn nhúm dưới gối ra, nói với người đại diện: “Ở đây có năm triệu, dư sức bồi thường hợp đồng.”
Người đại diện nhìn tờ chi phiếu, do dự nói: “Anh Lương, chắc là tờ chi phiếu này không xài được?”
“Vì sao?” Lương Vũ Mạnh biến sắc.
“Nó … nhăn nhúm nhiều quá, ngân hàng sẽ không chịu.”
“Tiểu Kiều, bây giờ em đối cứng với Lương ảnh đế như vậy có ổn không?” Trần Khoa lo lắng, “Hiện tại hắn là ảnh đế, trong giới cũng có địa vị, lại nham hiểm, người như thế khó đối phó lắm.”
“Ảnh đế thì thế nào, trong giới này trọng thực tế hơn,” Công Tây Kiều cười lạnh, “Hắn bị thương như vậy, về sau sẽ không thể quay phim, chờ đến khi mọi người biết núi dựa sau lưng hắn cũng đi rồi, chắc sẽ rất là náo nhiệt đây.”
“Ý Tiểu Kiều là …”
Công Tây Kiều cười tủm tỉm lật xem kịch bản mới do Trần Khoa đưa tới: “Chúng ta không cần làm gì cả.” Trong giới này có rất nhiều kẻ muốn đạp người khác để đi lên, có rất nhiều nam nghệ sĩ đi theo phong cách giống với Lương Vũ Mạnh, đồng thời hàng năm cũng có nhiều bộ phim đầu tư lớn được công chiếu, ai cũng muốn nổi tiếng, ai cũng muốn trở thành nhất ca, cho nên chỉ có gϊếŧ chết đối thủ cạnh tranh, bọn họ mới có nhiều cơ hội hơn.
Lần này Lương Vũ Mạnh ngã ngựa, khi 《 Quốc Nghiệp 》 còn chưa được công chiếu có khả năng mọi người sẽ còn bận tâm đến phía trên không dám ra tay, nhưng sau khi 《 Quốc Nghiệp 》 chiếu xong, nghênh đón Lương Vũ Mạnh chỉ có thể là tai tiếng đầy trời.
Đến lúc đó, nước đục cá nhiều, y muốn chơi Lương Vũ Mạnh một phen, vậy sẽ dễ hơn.
Tiểu Dao trợn mắt há mồm nghe Công Tây Kiều cùng Trần Khoa nói chuyện với nhau, quả thực không dám tin vào lỗ tai mình, nam thần cũng … ân oán phân minh rõ ràng như thế?
Nhưng mà, dáng vẻ nam thần cười lạnh vừa rồi, thật ngầu quá xá.
Đột nhiên, trong xe vang lên tiếng rút kiếm.
Công Tây Kiều lấy di động ra nhìn, phía trên hiển thị có tin nhắn, nội dung rất đơn giản, chỉ có ba chữ cộng thêm một dấu chấm tròn.
Đừng lo lắng.
Công Tây Kiều nhìn ba chữ kia, đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền bật cười, ngón tay chạm vào bàn phím cảm ứng, nhưng cuối cùng lại bỏ điện thoại vào túi lại.
“Sếp?” Trợ lý thấy sếp mình tựa hồ thất thần, đành phải nói, “Bộ phận marketing đã chọn ra được vài người phát ngôn không tệ lắm, ngài cảm thấy như thế nào?”
Tịch Khanh thu hồi tầm mắt từ trên di động về, nhận mấy bức ảnh của trợ lý đưa tới, lập tức lật xem, sau đó rút ra một tấm, “Người này là ai vậy?”
Giám đốc marketing nhìn ảnh chụp, cười khan nói: “Người này tên là Lương Vũ Mạnh, cậu ta đã từng lấy được giải Kim Thố, cảm giác màn ảnh cũng mạnh ……”
“Tuổi quá lớn,” Tịch Khanh ném ảnh qua một bên, “Hắn không thích hợp.”
Giám đốc marketing nghe vậy gật đầu nói: “Đúng vậy, nghe nói chiều nay cậu ta lại bị thương, chắc sẽ không thể nào phối hợp với công tác quảng cáo của chúng ta