Chương 27: Người phát ngôn
Dùng cơm xong, Từ Siêu đã say đến mức chỉ biết ngồi đó vui tươi hớn hở ngây ngô cười, kéo tay Công Tây Kiều nói muốn cùng y đối ẩm 300 ly, làm cho người đại diện Ngô Hải liên tục nói xin lỗi với Công Tây Kiều.
Tuy tất cả mọi người đều cùng một công ty nhưng cũng có phân chia địa vị cao thấp, trong lòng Ngô Hải hiểu rõ Công Tây Kiều là nhất ca tương lai được công ty ra lực nâng đỡ, nghệ sĩ ngốc nhà mình lỡ mà đắc tội với Công Tây Kiều thì chắc chắn ăn không hết, nhưng cố tình tên này lại ngốc như thế, uống say mượn rượu làm càn không nói, còn đòi kết nghĩa đào viên gì nữa cơ.
Hắn đi theo Từ Siêu ba bốn năm, biết người nọ thiếu khuyết tâm nhãn, nhưng những người ngồi đây lại không biết, cho dù ai nhìn thấy, chỉ sợ cho đây là hành vi “ôm đùi vô liêm sỉ” mất thôi.
Hai năm qua nếu Từ Siêu thật sự biết ôm đùi thì hắn cũng không cần cả ngày lao tâm lao lực tìm tài nguyên, chỉ trách năm đó hắn còn trẻ chưa trải sự đời, thấy người này dễ nhìn, diễn xuất cũng tốt nên liền ký hợp đồng, hiện tại mới biết được, nghệ sĩ thiếu đầu óc, có diễn xuất tốt đến đâu cũng vô dụng.
“Anh Ngô đừng quá khách khí, đàn anh rất thú vị đấy chứ,” Công Tây Kiều nhìn đồng hồ, ngẩng đầu nói với mọi người, “Thời gian không còn sớm, tôi cũng cần phải trở về, nếu không người nhà sẽ lo lắng.”
Mọi người trong đoàn phim đã tiếp xúc với nhau đã lâu, biết tính của Công Tây Kiều, cũng không để ý, vui vẻ trêu chọc vài câu rồi thả người đi.
Cuối cùng Hà Bằng cùng Ngô Hải đỡ Từ Siêu đi theo phía sau Công Tây Kiều, đoàn người đi ra khỏi cửa, dọc đường đi Từ Siêu vẫn còn rầm rì hát bài ca đi học của đám trẻ con.
Hà Bằng bị tiếng ca tàn phá đầu óc rối rắm nói với Ngô Hải: “Anh Ngô à, vì tạo phúc cho dân chúng, về sau nếu Từ Siêu có ý định ra đĩa nhạc, anh nhất định phải ngăn cậu ta lại.”
Ngô Hải: “…”
Rõ ràng nghệ sĩ nhà mình bị ghét bỏ, vì sao hắn lại có một cảm giác đồng ý vi diệu như thế chứ?
Ngày hôm sau, Công Tây Kiều đi cùng Trần Khoa tới công ty thời trang Nhã Đức, lễ tân vừa nhìn thấy y, lập tức cười nói: “Công Tây tiên sinh, xin mời đi theo tôi.”
“Cám ơn.” Công Tây Kiều cùng Trần Khoa trao đổi ánh mắt, theo lễ tân vào thang máy.
Thang máy một đường chạy lên, ngừng lại ở tầng năm, bọn họ đi theo lễ tân đến một phòng họp nhỏ, lễ tân nhẹ nhàng gõ cửa: “Giám đốc Mã, Công Tây tiên sinh cùng Trần tiên sinh đã đến.”
Bên trong phòng họp, vài người đang nhỏ giọng thảo luận liền ngừng lại, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, hơi mập mạp đứng lên cười tủm tỉm đi đến chỗ Công Tây Kiều cùng Trần Khoa.
“Giám đốc Mã,” Trần Khoa bắt tay với giám đốc Mã, khách khí nói, “Tiểu Kiều nhà chúng tôi còn trẻ, có chỗ nào làm không tốt, mong mọi người hướng dẫn nhiều hơn.”
“Trần tiên sinh khách khí rồi, Kiều Thiếu cao ráo đẹp trai, khí chất lại tốt, là nhân tài trăm dặm mới tìm được, vô cùng thích hợp làm người phát ngôn cho sản phẩm của chúng tôi,” giám đốc Mã cười vui vẻ bắt tay với Trần Khoa, sau đó lại đưa tay ra với Công Tây Kiều, “Xin chào Kiều thiếu, tôi là giám đốc marketing của Tịch thị, bình thường tất cả mọi người đều gọi tôi là lão Mã, lần này phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều rồi.”
“Giám đốc Mã ngài quá khách khí.” Công Tây Kiều mỉm cười cùng giám đốc Mã bắt tay, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, không bởi vì mình còn chưa đủ danh tiếng mà luống cuống tay chân, cũng không bởi vì giám đốc Mã khách khí mà tự cao tự đại.
“Chúng ta ngồi xuống trước rồi nói,” giám đốc Mã chờ hai người ngồi xuống xong liền đưa ra hợp đồng đã chuẩn bị trước đó, bởi vì Công Tây Kiều chỉ là người phát ngôn của sản phẩm mới, chứ không phải là đại diện cho cả nhãn hàng, cho nên kỳ hạn hợp đồng chỉ có một năm.
Hợp đồng này đã được Nhã Đức gửi mail qua trước, Trần Khoa đọc qua một lần, chắc chắn nội dung không bị sửa đổi gì liền khẽ gật đầu với Công Tây Kiều.
Giám đốc Mã nhìn Công Tây Kiều ký tên của mình lên hợp đồng, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng: “Chữ của Kiều thiếu thật đẹp, không hổ là sinh viên ưu tú, ha ha.”
“Giám đốc Mã quá khen, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Công Tây Kiều bỏ bút xuống, khách khí mỉm cười với giám đốc Mã, sau đó quay ngược hợp đồng lại, đẩy trở về trước mặt giám đốc Mã.
Giám đốc Mã lấy một phần hợp đồng đưa lại cho Công Tây Kiều, “Chờ ngày đẹp không bằng chọn luôn ngày, nếu hôm nay chúng ta đã ký hợp đồng, không bằng hiện tại tôi dẫn Kiều Thiếu xem sản phẩm mới nhé?”
Giám đốc Mã nguyện ý dẫn y đi xem trước sản phẩm chưa được công bố ra thị trường, đủ để thấy Nhã Đức rất có thành ý, bởi vì từ góc độ nào đó mà nói, đối với thiết kế mới chưa được công khai vốn là chuyện cơ mật của công ty.
Đối phương khách khí như vậy, Công Tây Kiều cũng cảm nhận được, trên mặt y lộ ra áy náy: “Nhã Đức thiết kế trang phục luôn đơn giản đẹp đẽ lại quý khí, bình thường tôi cũng thích mua sản phẩm của quý công ty, có thể nhìn trước sản phẩm mới của Nhã Đức là vinh hạnh của tôi, nhưng hôm nay lại không khéo, tôi đã hẹn với một vị đạo diễn thảo luận một bộ phim mới, cho nên ý tốt của giám đốc Mã tôi xin nhận, tiếc quá.”
Nhã Đức là một công ty lớn, trước nay đều đặt danh tiếng lên đầu, hơn nữa trong hợp đồng đã có ghi rõ là phát ngôn cho sản phẩm áo khoác mới, cho nên y không cần phải đi xem trước, nhưng cũng hiểu Nhã Đức sẽ không lấy sản phẩm công ty để hại y.
Các công ty lớn đều rất coi trọng sản phẩm của mình, lỡ như phát sinh chuyện thiết kế mới của Nhã Đức bị công ty khác trộm mất, dù y có lý cũng không nói được.
Đời trước âm mưu quỷ kế nào mà chưa thấy qua, Công Tây Kiều cảm thấy mình vẫn nên phòng bị với chuyện chưa xảy ra thì tốt hơn.
Giám đốc Mã nghe nói như thế, cười tủm tỉm: “Không sao cả, nếu Kiều Thiếu cảm thấy hứng thú, xem lúc nào cũng giống thôi, nếu Kiều Thiếu có chuyện quan trọng, tôi cũng không tiện giữ lâu.”
Trần Khoa cười tiếp tục câu chuyện: “Là do bên chúng tôi không sắp xếp thời gian tốt, mong giám đốc Mã thứ lỗi.”
Giám đốc Mã vui vẻ tỏ ý là do không đúng lúc mà thôi, sau đó tự mình đưa hai người xuống lầu, rồi mới xoay người đi vào thang máy.
“Giám đốc Mã thật nhiệt tình,” Trần Khoa đóng cửa xe, nói với Công Tây Kiều ngồi đằng sau, “Thời gian chúng ta hẹn đạo diễn Vương còn tới 1 tiếng lận, có muốn tìm chỗ nào ngồi một lát không?”
“Sắp năm mới, nhiều xe nhiều người, chúng ta chạy từ từ qua đó cũng không còn bao nhiêu thời gian đâu,” nói xong lời này, Công Tây Kiều liền dựa vào lưng ghế dựa bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Giám đốc Mã tiễn Công Tây Kiều xong trở lại phòng trên lầu, nói với nhóm marketing: “Chụp ảnh lần này cần phải làm tốt hơn, Công Tây Kiều là người được chọn phù