Mà đúng lúc này, cuối cùng đoàn làm phim vườn trường cũng đã không chút do dự cho Phùng Mẫn một câu trả lời chính xác, đó là đồng ý với yêu cầu của chị ta, chỉ cần Thẩm Vọng Tân hợp tác với bọn họ, quyền lựa chọn nữ chính sẽ giao cho chị. Đương nhiên Phùng Mẫn rất hài lòng, chị nhanh chóng đến tìm Thẩm Vọng Tân, muốn anh nhận bộ phim vườn trường này.
Nhưng chị ta không ngờ rằng trước khi Thẩm Vọng Tân tới thì anh đã nhận được điện thoại của đoàn phim
《La Phu Truyện》 bên kia. Sau khi trải qua chuyện tạp chí của Tư Khố lần trước, rõ ràng quan hệ của anh và Phùng Mẫn đã tệ đi không ít và anh cũng hiểu được ý đồ của chị. Anh vốn tưởng rằng việc ra mắt MV này sẽ khiến mình thêm bận rộn, nhưng không phải vậy. Những lịch trình sau đó của anh cũng khá bình thường nhưng anh không để ý lắm vì hầu như mọi tâm tư của anh đều đặt vào công việc.
Anh biết chuyện ekip bên này đang liên hệ với đoàn phim vườn trường, nhưng anh không biết những chuyện khác cũng như việc chị ta thẳng thừng từ chối đoàn phim
《La Phu Truyện》 bên kia. Gần đây, có rất nhiều kịch bản phim tới tìm anh, là người đại diện của anh nên Phùng Mẫn đã từ chối giúp anh một số bộ phim. Thật ra anh không có ý kiến gì nhưng anh không thể chấp nhận kiểu giao dịch ngầm với bên phim vườn trường kia. Trên đường đến văn phòng, Thẩm Vọng Tân đã suy nghĩ rất nhiều.
Đường Viên đi bên cạnh Thẩm Vọng Tân có thể cảm thấy rất rõ rằng từ sau khi anh nhận cuộc gọi kia thì áp suất không khí xung quanh liền giảm xuống, cô ấy nhanh chóng ngậm miệng không nói gì. Thật ra làm việc với nhau lâu nên trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ, không phải lúc nào anh Thẩm cũng tốt tính, chẳng hạn như lúc này, áp suất xung quanh anh thấp đến dọa người.
Bên này, Thẩm Vọng Tân đang nghĩ gì, đương nhiên Phùng Mẫn sẽ không biết, bởi vì hiện giờ tâm trạng của chị ta rất tốt, bộ phim vườn trường này không phải đại chế tác giống như bộ 《La Phu Truyện》 mà chị ta đã từ chối trước đó, nhưng do là chế tác nhỏ nên chị ta mới có cơ hội nắm quyền lựa chọn nữ chính. Có điều, tuy rằng chế tác nhỏ nhưng kịch bản không tệ, suy cho cùng thì dù Thẩm Vọng Tân hay Tô Tinh Dã cũng đều là người dưới tay chị ta, bọn họ tốt thì chị ta mới có thể tốt được.
Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, chị nói một tiếng “vào đi”. Cửa văn phòng được đẩy ra, Thẩm Vọng Tân bước vào, có lẽ do lúc này Phùng Mẫn đang rất vui nên không chú ý đến sự bất thường của Thẩm Vọng Tân. Chị ta lấy bản hợp đồng của bộ phim vườn trường ở trong ngăn kéo ra, nói với anh: “Vọng Tân, tôi đã xem qua hợp đồng của bộ phim vườn trường này, tất cả các phương diện đều rất tốt, cậu xem qua trước đi, nếu không có vấn đề gì thì khi nào các hoạt động của em kết thúc là có thể vào đoàn phim rồi.”
Thẩm Vọng Tân bình tĩnh nhận lấy bản hợp đồng mà Phùng Mẫn đưa qua, anh lật xem bản hợp đồng rồi thản nhiên nói: “Đúng là rất tốt.”
Phùng Mẫn nhất thời vui mừng nhướng mày, còn chưa lên tiếng đã nhìn thấy anh nhẹ nhàng khép bản hợp đồng lại, giống như tùy ý hỏi han: “Nữ chính của bộ phim này đã được xác định rồi sao?”
Phùng Mẫn nghe vậy thì trong đôi mắt hiện lên một tia bối rối, sau đó lại bình tĩnh nói: “Đây là chuyện do đoàn làm phim quyết định, làm sao tôi biết được?”
Thẩm Vọng Tân không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Phùng Mẫn dẫn dắt không ít nghệ sĩ, nhưng trong số rất nhiều nghệ sĩ mà chị ta dẫn dắt, người chị ta không hiểu nhất chính là Thẩm Vọng Tân. Rõ ràng ánh mắt của anh vừa sạch sẽ lại thấu đáo, nhưng lại chứa đựng rất nhiều thứ mà bạn không thể nhìn thấu. Chị ta hỏi tiếp: “Vọng Tân, trước không nói việc này, nếu cậu cảm thấy ổn thì tôi sẽ liên hệ với bên kia, bây giờ chúng ta có thể quyết định bộ này chưa?”
Thẩm Vọng Tân không vội trả lời mà nhìn vào mắt chị ta, nói: “Chị Phùng, chị đã dùng tôi làm giao dịch gì, bản thân chị làm sao mà không biết chứ?”
Thẩm Vọng Tân vừa dứt lời, sắc mặt của Phùng Mẫn lập tức thay đổi. Giao dịch giữa chị ta và đoàn phim bên kia vốn là giấu diếm anh, chị cũng chỉ nghĩ là chỉ cần bên kia ok thì trước hết chị ta sẽ quyết định hợp đồng này và cuối cùng sẽ quyết định Vũ Yên. Cho dù sau này anh có biết nữ chính là Vũ Yên đi nữa thì chị ta hoàn toàn có thể nói đó là quyết định của đoàn phim bên kia. Hơn nữa, hợp đồng cũng đã ký rồi, việc quay bộ phim này xem như là ván đã đóng thuyền, nhưng chị ta không ngờ anh lại biết được.
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng đặt bản hợp đồng lên mặt bàn: “Chị Phùng, cảm ơn chị đã chiếu cố tôi trong khoảng thời gian qua.”
Phùng Mẫn mơ hồ cảm thấy không đúng nên lập tức hỏi: “Vọng Tân, cậu nói lời này...... Là có ý gì?”
Thẩm Vọng Tân bình tĩnh nói: “Tôi sẽ nói với công ty rằng có thể tôi cần đổi người đại diện mới.”
Bàn tay Phùng Mẫn đặt trên bàn đột nhiên siết chặt lại: “Vọng Tân, cậu cho là người đại diện dễ đổi như vậy sao?”
“Dễ đổi hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết là hai chúng ta đã không còn thích hợp để làm việc với nhau nữa. Chị Phùng, cho tới nay tôi luôn hiểu rất rõ thân phận của mình, trước kia tôi là một trong những ngọn cỏ dại của công ty, còn bây giờ là cây hái tiền của công ty, chỉ cần tôi có thể kiếm tiền cho công ty thì cây hái tiền này giao cho ai chăm sóc thật ra cũng như nhau thôi, không phải sao?”
Phùng Mẫn nhất thời không nói nên lời, bởi vì chị ta đột nhiên nhận ra những lời của Thẩm Vọng Tân chưa hẳn là sai. Hợp đồng của anh chỉ còn thời hạn chưa đến một năm và yêu cầu trước mắt của công ty đối với anh cũng chỉ là kiếm tiền và phải kiếm bằng tất cả khả năng của mình, huống hồ hiện tại hầu như anh không cần chủ động tìm kiếm tài nguyên vì tất nhiên là có tài nguyên chủ động tìm tới cửa. Thế nên bất luận có đổi người đại diện nào cũng không có bất kỳ áp lực gì, dù gì cũng chỉ dẫn dắt trong khoảng thời gian này thôi.
Sau khi Thẩm Vọng Tân rời đi, Phùng Mẫn mau chóng nhận được thông báo từ bên trên rằng từ hôm nay trở đi chị ta sẽ không
còn là người đại diện của Thẩm Vọng Tân nữa và toàn bộ công việc của Thẩm Vọng Tân cũng đã được bàn giao với người đại diện mới.
Bấy giờ Phùng Mẫn mới nhận ra Thẩm Vọng Tân không hề nói đùa với chị ta. Rõ ràng anh là một người nhìn thì ôn hòa nhưng một khi đã quyết định làm gì thì nhất định sẽ làm với tốc độ gió rền sấm cuốn.
***
Người đại diện mới mà công ty đổi cho Thẩm Vọng Tân tên là Lôi Quân, dưới tay anh ấy cũng có hai nghệ sĩ có chút danh tiếng. Đương nhiên Lôi Quân cũng hiểu rõ vì sao công ty lại đổi người đại diện cho Thẩm Vọng Tân và chuyện mà Phùng Mẫn làm anh ấy cũng có nghe sơ qua. Loại thủ đoạn kiểm soát người mới này anh ấy không phải không biết, nhưng dù thế nào cũng là nghệ sĩ dưới tay mình, làm ra loại chuyện này thật sự hơi quá đáng.
Có điều, anh ấy cũng có thể hiểu cách làm của Phùng Mẫn, bởi dù sao chuyện kỳ hạn hợp đồng của Thẩm Vọng Tân là chuyện mà trong nội bộ người đại diện bọn họ không ai không biết. Chị ta chỉ đơn giản là muốn trong khoảng thời gian này, tài năng của Thẩm Vọng Tân sẽ tỏa sáng hết mức có thể khi chị ta dẫn dắt anh, để đến lúc Thẩm Vọng Tân thật sự ra đi, chị ta cũng không đến nỗi không có lấy một người có năng lực trên tay. Chỉ có điều, chị ta đã quá xem nhẹ tính tình của Thẩm Vọng Tân rồi, tượng đất mà còn biết nổi nóng huống chi cho đến bây giờ Thẩm Vọng Tân vốn không phải là tượng đất.
Những người như Thẩm Vọng Tân, chỉ cần bạn không chạm đến điểm mấu chốt của anh thì anh tuyệt đối sẽ là một nghệ sĩ tốt. Đối với việc này, Lôi Quân vẫn rất tỉnh táo, anh ấy cũng không nghĩ sẽ dùng Thẩm Vọng Tân để nâng đỡ người mới, dù sao hai nghệ sĩ của anh ấy cũng rất thức thời, nên vào tổ phim thì vào tổ phim, nên làm đại sứ thì làm đại sứ, anh ấy cũng không yêu cầu quá cao đối với nghệ sĩ, chỉ cần đi từng bước vững chắc là được, hơn nữa, anh ấy cũng không muốn làm Phùng Mẫn thứ hai.
Bởi vì Lôi Quân chưa từng có một chút ý nghĩ lung tung nên việc hợp tác giữa anh ấy và Thẩm Vọng Tân vẫn luôn hòa hợp. Sau khi anh ấy nhận được lời mời của nhà sản xuất phim
《La Phu Truyện》, trước tiên anh ấy hỏi ý kiến của Thẩm Vọng Tân.
Thật ra thì việc Thẩm Vọng Tân kết thúc hợp đồng với Phùng Mẫn cũng có chút liên quan với đoàn phim
《La Phu Truyện》. Người của bên đó đã đích thân gọi điện thoại mời anh, nhưng cũng ngầm nhắc nhở về chuyện giao dịch giữa Phùng Mẫn và nhà sản xuất của bộ phim vườn trường bên kia. Thế nên mới nói đạo diễn của
《La Phu Truyện》tuyệt đối là một người có cái nhìn thấu đáo, có thể suy nghĩ cẩn thận nhưng cũng không có ác ý.
Lôi Quân thấy anh cầm kịch bản cả buổi không nói chuyện thì không khỏi hỏi: “Vọng Tân, cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
Thẩm Vọng Tân hồi phục tinh thần: “Không có gì, em không suy nghĩ gì cả.”
“Bộ phim kia cậu cảm thấy thế nào?”
Thẩm Vọng Tân hỏi lại anh ấy: “Anh Lôi, anh cảm thấy thế nào?”
Lôi Quân hơi kinh ngạc: “Cậu đang hỏi ý kiến của tôi ư?”
Thẩm Vọng Tân khó hiểu: “Anh là người đại diện của em, chẳng lẽ không cần sao?”
Lôi Quân hơi sửng sốt rồi lập tức cười lên, trong lòng cũng sáng tỏ. Anh hơi nghiêng về phía trước, nghiêm túc nói: “tuy rằng La Phu Truyện là kịch bản nữ chủ, nam chính hơi kém nữ chính một bậc, nhưng hình tượng nhân vật nam chính cũng rất phong phú, ở phương diện đầu tư cũng rất tốt, chủ yếu là tinh thần mà bộ phim này truyền đạt rất tích cực nên khá phù hợp với thị hiếu hiện nay, nếu như nhất định phải nhận xét thì bộ phim này cũng được, chỉ có điều......” Nói xong, anh ấy hơi dừng lại.
“Chỉ có điều gì cơ?” Thẩm Vọng Tân hỏi.
Lôi Quân nghiêm túc nói: “Hiện nay La Phu Truyện đã đánh trượt rất nhiều nghệ sĩ, nên trước khi chính thức ký kết, tôi cần biết nữ chính bên kia là ai hoặc là họ có ý định hướng về ai.”
Thẩm Vọng Tân nghe vậy thì trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, anh cảm nhận được Lôi Quân đang nghiêm túc hoạch định cho mình: “Anh Lôi, cảm ơn anh.”
Lôi Quân cười một tiếng: “Đây là điều tôi nên làm mà. Loại phim nữ chủ này chúng ta cần phải biết nữ chính là ai mới được.” Dù sao một bộ phim có thành công không có liên quan rất lớn đến vấn đề bạn diễn, huống hồ còn là loại phim nữ chủ này. Đây xem như là kịch bản đầu tiên mà anh ấy chọn cho anh, vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn.
Lôi Quân mau chóng liên hệ với
《La Phu Truyện》. Sau khi anh ấy cho bên này câu trả lời, bên
《La Phu Truyện》 cũng không giấu diếm anh ấy. Và sau khi anh ấy biết nữ chính của 《La Phu Truyện》 là Tô Tinh Dã thì đôi mắt hơi sáng lên, Tô Tinh Dã ư? Thế mà lại là Tô Tinh Dã à?”
Vì vậy, sau khi bên này cúp điện thoại, anh ấy suy nghĩ một lát rồi lập tức lấy điện thoại ra trả lời Thẩm Vọng Tân: “Vọng Tân, nữ chính của La Phu Truyện đã được xác định rồi, cậu có biết là ai không? Hơn nữa đó còn là người mà cậu cũng biết đấy.”
“Em cũng biết ư?” Thẩm Vọng Tân hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy.”
Thẩm Vọng Tân thật sự không nghĩ ra ai, thứ nhất là anh không có thời gian để đi quan tâm điều đó, thứ hai là anh cũng đã hợp tác với không ít nữ diễn viên, vì thế anh nói: “Anh Lôi, anh đừng thừa nước đục thả câu với em nữa, anh nói thẳng đi.”
“Nữ chính được xác định không phải ai khác mà chính là Tô Tinh Dã, CP của cậu.”