Lúc Tô Châu nhận được điện thoại của Đổng Lai thì vô cùng ngạc nhiên, dù sao từ sau khi hai người họ ly hôn đã không còn liên hệ nữa, mà thật ra không thể nói như vậy được vì lúc hai người họ còn bên nhau số lần liên hệ cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vốn dĩ hai người họ là liên hôn nên không có bao nhiêu tình cảm, vậy nên sau khi ông Đổng qua đời, Đổng Lai yêu cầu ly hôn ông cũng đồng ý. Hai người mau chóng ly hôn trong hòa bình, sau đó Đổng Lai xuất ngoại, cuộc sống của hai người không còn liên quan đến nhau nữa.
Xa cách đã lâu, đây là lần đầu tiên bà ấy chủ động gọi điện thoại cho ông nên ông khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc: “Đổng Lai?”
Đổng Lai nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, bèn trả lời: “Là tôi.”
Sở dĩ Đổng Lai gọi điện cho ông là vì có việc, hơn nữa còn là vì chuyện của Tô Tinh Dã. Ngày đó sau khi hai người tan rã trong sự không vui, bà ấy vẫn chưa đi tìm cô, mấy ngày nay bà ấy đã suy nghĩ rất nhiều, nhất là vào ban đêm, câu nói cuối cùng của Tô Tinh Dã luôn hiện lên trong đầu bà nên bà ấy mới không kìm được mà gọi cho Tô Châu.
“Tôi muốn nói với ông về chuyện của Tinh Dã.”
Tô Châu nghe lời này thì buông cây bút trong tay ra, bình tĩnh nói: “Ừ, bà muốn nói chuyện gì?”
“Tinh Dã vào giới giải trí, việc này ông có biết không?”
“Biết.” Tô Châu thành thật trả lời.
Nghe thấy câu trả lời không chút do dự của Tô Châu, trong lòng Đổng Lai vừa thấy hơi kinh ngạc lại vừa thấy quả là vậy, bà thầm thở dài một hơi: “Ông không ngăn cản sao?
Bên này, Tô Châu ngừng động tác quay bút lại: “Ngăn cản cái gì cơ?”
“Ông còn hỏi nữa sao? Ông không biết giới giải trí hỗn loạn thế nào à? Ông cứ yên tâm cho nó dấn thân vào đó như vậy sao? Ông không lo lắng ư?”
Giọng nói của Tô Châu mang theo sự nghiêm túc: “Có Dương Vân ở đó, Dương Vân sẽ che chở cho nó, hơn nữa ai dám bắt nạt con gái của Tô Châu tôi chứ?”
Những lời này của Tô Châu có thể nói là vô cùng tự tin và kiêu ngạo, nhưng Đổng Lai cũng hiểu rõ với thế lực của Tô thị, quả thật có quyền kiêu ngạo như thế nhưng mà......
“Tôi nói thật với ông, tôi không tán thành việc Tinh Dã vào giới giải trí. Hôm nay tôi gọi điện cho ông là muốn ông khuyên nhủ nó giúp tôi.”
“Vậy thì thật có lỗi quá, tôi không thể giúp bà được.”
“Tô Châu, bây giờ Tinh Dã còn nhỏ, nó còn có rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng chúng ta đều là người từng trải, tôi không hy vọng sau này nó phải hối hận.”
Nghe những lời này của Đổng Lai, Tô Châu chậm rãi bỏ bút xuống, ông trầm mặc hai giây, sau đó không hề do dự hỏi: “Đổng Lai, bà thật sự lo nó sẽ hối hận hay là không muốn để mình phải hối hận?”
Đổng Lai hơi sửng sốt: “Ông nói những lời này là có ý gì?”
“Tôi cảm thấy hẳn là bà nghe hiểu được. Đổng Lai, bà phải biết rằng Tinh Tinh không phải là một món đồ vật, nó cũng không còn là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, nó có suy nghĩ của chính mình, có quyết định của bản thân, cho nên tôi cũng không thể can thiệp quá nhiều và tôi hy vọng bà cũng không nên.”
Đổng Lai nhất thời nói không nên lời, hai bên cứ trầm mặc vài giây như vậy: “Tôi cũng không phải là can thiệp, tôi chỉ muốn tốt cho nó thôi.”
“Không phải bà muốn nó tốt thì nó sẽ tốt, mà là nó cảm thấy tốt mới là tốt. Đổng Lai, thật ra hai chúng ta đều không có lỗi với đối phương một chút nào, người mà chúng ta có lỗi nhất chính là Tinh Tinh, và cũng phải thừa nhận rằng chúng ta chưa bao giờ là một bậc cha mẹ đủ tư cách cả.”
Lời nói của Tô Châu làm trái tim của Đổng Lai đau đớn, ông trực tiếp vạch trần sự thật mà từng ấy năm qua bà không dám thừa nhận mà cũng không thể phủ nhận này.
Tô Châu biết mình đã nói lên tiếng lòng của Đổng Lai, nhưng những lời này cũng đã ở trong lòng ông rất lâu rồi: “Đổng Lai, đừng dùng cái gọi là tình yêu và quan tâm để trói buộc nó, chúng ta đều không có tư cách này. Hơn nữa, hiện tại tôi chỉ hy vọng nó có thể hạnh phúc, trước mắt mà nói tôi đã thấy và hiểu khi nó đóng phim, nó còn vui hơn so với khi múa nữa.”
Sắc mặt của Đổng Lai mau chóng tái nhợt, những lời này của ông còn có lực sát thương hơn những lời của Tô Tinh Dã. Cùng lúc đó, câu nói kia của cô cũng bắt đầu lặp đi lặp lại trong đầu bà, cô nói cho tới bây giờ cô chưa từng thích nhảy múa, sở dĩ cô liều mạng như vậy cũng chỉ là vì bà ấy thích mà thôi......
Đổng Lai không nhớ rõ cuối cùng cuộc gọi của họ đã kết thúc như thế nào, nhưng bà ấy vẫn nhớ rõ câu nói cuối cùng của ông trước khi ông cúp điện thoại.
“Đổng Lai, có lẽ bà nên xem tác phẩm của Tinh Tinh.”
***
Gần đây fans của
《La Phu Truyện》 tăng lên rất nhiều, các nghệ sĩ dù lớn hay nhỏ đều lần lượt bị trượt, thậm chí cư dân mạng còn muốn lập ra một danh sách bình chọn thứ hạng nam nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mà người đứng mũi chịu sào chính là Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã. Fans của hai bảng xếp hạng bình chọn này có thể không biết, nhưng fans của hai nhà vẫn ghi nhớ lời truyền đạt của hậu viện nhà mình, đó là không ăn dưa và chỉ chờ thông báo chính thức. Vì vậy, thứ tự đứng đầu bảng của của hai người họ hoàn toàn dựa vào fans CP và fans qua đường đưa lên đầu.
Qua gần nửa tháng tuyển chọn và đánh trượt,
《La Phu Truyện》 vẫn chưa chính thức công bố nam nữ chính, mãi cho đến khi Tô Tinh Dã nhận được tin của người phụ trách
《La Phu Truyện》, mời cô thứ sáu tuần này vào tổ. Bây giờ, cô đang vừa thu dọn hành lý để gửi ra ngoài vừa nấu cháo với Thẩm Vọng Tân.
“Ngày mai em sẽ vào tổ phim đó.”
“Ừ, anh biết.” Thẩm Vọng Tân nói.
Tô Tinh Dã cảm thấy hơi sai sai bèn hỏi: “Anh biết rồi à? Làm sao anh biết được?”
Ở đầu kia, Thẩm Vọng Tân cũng nhận ra mình
nói hớ nên sau khi trầm mặc hai giây, anh nói: “Không phải em vừa mới nói sao?”
Tô Tinh Dã vừa nghe đã cảm thấy đúng là vậy thật nên cũng không nghĩ nhiều, thế là cô nói tiếp: “Em sẽ ở trong đoàn bốn tháng đấy.”
Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng, nói: “Không sao đâu.”
“Không...... Không sao đâu ư?” Tô Tinh Dã tức khắc hơi ngẩn người “Anh...... Anh không thấy không nỡ để em đi sao?”
“Không phải còn gọi điện thoại à?”
“Hả?”
“Hoặc cũng có thể video call mà.”
Tô Tinh Dã cắn môi, không lên tiếng.
Thẩm Vọng Tân ở đầu bên kia cảm nhận được sự trầm mặc của cô thì hỏi: “Tinh Tinh, em làm sao vậy?”
Bàn tay cầm hộp giấy của Tô Tinh Dã dần dần siết chặt lại: “Em...... em không sao.”
“Không sao là tốt rồi, vậy trước không nói nữa nhé, anh phải làm việc rồi.”
“...... Dạ, tạm biệt.”
Sau khi lên máy bay, Tô Tinh Dã bắt đầu cúi đầu không ngừng vuốt ve màn hình điện thoại, trên gương mặt xinh đẹp thấp thoáng mang theo sự chờ mong, nhưng khi thời gian dần trôi qua, tiếp viên hàng không đến nhắc nhở cô đã đến thời gian tắt máy, sự mong đợi trên mặt cô cũng chậm rãi biến thành mất mác. Cô đáp lại cô tiếp viên hàng không một tiếng rồi tắt nguồn và cầm điện thoại trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời.
Tiểu Thuần nhìn Tô Tinh Dã, lúc chuẩn bị lên máy bay vẻ mặt của cô đã bắt đầu có chút không đúng rồi, nhất là bây giờ, sườn mặt nhìn về phía cửa sổ để lộ cảm giác mất mát không nói thành lời. Cô không khỏi hơi lo lắng hỏi: “Chị Tinh Dã, chị làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à?”
Tô Tinh Dã nghe vậy thì nghiêng đầu, đôi môi đỏ thẫm cong lên có vẻ miễn cưỡng: “Không có gì, chị không sao.”
Rõ ràng Tiểu Thuần không tin lời cô nói, trông dáng vẻ của cô không giống là không có việc gì.
Tô Tinh Dã nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt cô ấy thì nở nụ cười: “Chị thật sự không sao, có lẽ là do tối qua không ngủ được nên mới không có tinh thần lắm.”
Tiểu Thuần biết cô nói lời này là để an ủi mình, cô đã không muốn nói thì cô ấy cũng không có cách nào mà chỉ có thể theo lời cô nói: “Bây giờ còn hơn hai tiếng nữa mới đến, chị có thể ngủ một lát đấy.”
Tô Tinh Dã “Ừ” một tiếng, sau đó thả lỏng người dựa ra sau rồi từ từ nhắm mắt lại.
Tiểu Thuần nhìn thoáng qua khuôn mặt điềm tĩnh của cô, thầm thở dài một hơi.
***
Sau khi máy bay dừng lại hẳn, Tô Tinh Dã lập tức mở nguồn, nhưng lại không nhìn thấy thứ cô muốn nhìn thấy. Cô suy nghĩ một hồi rồi chủ động gửi cho anh một tin nhắn WeChat, nói cho anh biết cô đã đến Ninh Ba, sau khi gửi đi họ đi theo A Uy xuống máy bay.
Bởi vì
《La Phu Truyện》 tạm thời sẽ khởi quay trong bí mật nên tin tức cô phim trường Ninh Ba không có trên lịch trình công khai của cô. Nhưng dù vậy, dựa theo độ hot hiện tại của cô thì tin tức về lịch trình của cô vẫn có thể đào ra được, vì vậy có không ít fans đến đón máy bay ở Ninh Ba, nhưng vì có quá nhiều người, lo sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại của hành khách khác nên cô đã đi đường VIP dưới sự sắp xếp của nhân viên sân bay.
Và nhân viên công tác ở đây cũng đã tiến hành thông báo cho fans đến đón ở sân bay rằng cô đã đi ra bằng đường VIP. Họ không khỏi có chút mất mác, nhưng chuyện này cũng thường như cơm bữa thôi nên tuy rằng mất mác nhưng cũng có thể hiểu được. Ngay lúc các cô ấy tự giải tán, Tô Tinh Dã phát Weibo.
Tô Tinh Dã S[V]: Đừng chờ mình nữa, các bạn hãy về nhà sớm đi, chú ý an toàn nhé.
Kèm với một bức ảnh selfie được chụp lúc đi đường VIP. Tô Tinh Dã trên ảnh chụp vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn như trước, mái tóc đen dài tùy ý xõa sau vai, đôi mắt trong veo, chiếc mũi thẳng xinh đẹp và đôi môi đỏ thẫm hơi cong lên.
So với các nữ nghệ sĩ khác ở trong giới, số lần Tô Tinh Dã online thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay, ngoài việc tuyên truyền trên Weibo ra thì phúc lợi như selfie ít đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay. Điều này làm cho fans nhan sắc của Tô Tinh Dã sụp đổ mấy tiếng đồng hồ, nếu các cô mà có gương mặt thần tiên như vậy, các cô tuyệt đối có thể selfie trong 24 giờ, gương mặt này mà không tự sướng quả thực là phí của trời!!!
Cho nên sau khi nhìn thấy phúc lợi của Tô Tinh Dã, vốn dĩ các fan còn cảm thấy có chút mất mác liền hồi máu sống lại. Cả đám vừa đi ra ngoài vừa gào khóc điên cuồng dưới bài Weibo.
Đêm nay Tinh Tinh đi vào giấc mơ của tôi: Fuck!!! Tôi không có!! Tôi không có!!! Tinh Dã lạc vào tóc mai: Tuy là không thể đón được máy bay, nhưng hôm nay trạng thái của Tinh Tinh có vẻ rất tốt!! Trời ơi!! Tôi thực sự yêu ngôi sao này quá đi!!! Vẻ đẹp của Tinh Tinh làm say lòng người: Chắc chắn Tinh bảo đang an ủi chúng ta đó!! Hu hu!! Tinh bảo của chúng ta ấm áp quá đi!!! Vạn dặm ngân hà không bằng người: “Chỉ có điều Thần tiên tỷ tỷ đến Ninh Ba để làm gì vậy? Chẳng lẽ Thần tiên tỷ tỷ vào đoàn phim sao?” Lượng Tân Tân chợt lóe chợt lóe: Tôi thấy giống vậy đó!! Thật muốn biết bộ phim mới tiếp theo của Tinh Tinh là gì!! Là 《La Phu Truyện》phải không??? Bầu trời đều là tiểu Tinh Tinh: Không truyền bá, chờ thông báo chính thức. Sao nhỏ ngọt ngào của tôi đó: Chờ thông báo chính thức.