Editor: Mie
Beta: An Hiên
Tần Kha lại rót một ly rượu vang, cũng mặc kệ rốt cuộc Trần Hi có nghe không, bắt đầu tự kể về quá khứ của cô ta và Tô Cẩm.
Lúc bọn họ gặp nhau, Tô Cẩm mới hai mươi tuổi, còn cô ta thì hai mươi bốn tuổi, khi ấy Tần Kha đang quay một bộ phim thần tượng hiện đại trong bệnh viện, phải quay cả ngày lẫn đêm khiến cô ta mệt mỏi không chịu nổi, thời điểm đó Tần Kha đã nổi tiếng nên rất được mọi người chú ý, thế nhưng những vất vả ở phía sau lại chẳng mấy ai biết được, có một lần quay phim suốt đêm, Tần Kha gặp được Tô Cẩm ở bên ngoài căn phòng trong bệnh viện.
Trên người Tô Cẩm có một loại khí chất đi vào lòng người, cảnh đẹp ý vui, sạch sẽ trong suốt, dịu dàng khiến người khác không thể rời mắt, điểm này Trần Hi hiểu rất rõ, cũng giống như cô, Tần Kha bị chàng trai này thu hút từ cái nhìn đầu tiên.
Cô ta đứng trước cửa phòng nhìn anh hết lòng chăm sóc một người phụ nữ trung niên trên giường bệnh, nghiêm túc lại cẩn thận.
Khi bạn chú ý đến một người, bạn sẽ phát hiện ánh mắt mình luôn dõi theo người đó, Tần Kha ở bệnh viện quay phim hai tháng, hai tháng này cô ta bắt gặp Tô Cẩm vô số lần, anh thích mặc quần áo bình thường sạch sẽ, đeo trên lưng một chiếc cặp sách đơn giản, mỗi khi anh đi trên hành lang bệnh viện đều trở thành ngọn gió trong lành nhất, cũng là ánh mặt trời chói mắt nhất.
Ngày nào Tô Cẩm cũng đến bệnh viện ba lần hoặc hơn, mà lần nào cũng vì người phụ nữ trong phòng bệnh nho nhỏ kia. Anh ở bệnh viện làm bài tập hoặc đọc sách đến tận khuya, thậm chí đôi lúc Tần Kha được nghỉ ngơi, cô ta đứng bên ngoài cửa phòng sẽ nghe được giọng nói êm tai giống như âm thanh của tự nhiên đang đọc một quyển sách văn chương, hoặc một tờ báo gì đấy, khi ấy Tần Kha cảm thấy tâm trạng bực bội của mình đều tan thành mây khói theo giọng nói của anh.
Ngày nào cô ta cũng đến, lần nào cũng sẽ ngây người ở cửa ra vào rất lâu, coi như cô ta đang nhàn hạ nghỉ ngơi đi.
Sau này Tần Kha biết tên anh, cũng hiểu được tình huống của anh, thì ra người phụ nữ bên trong phòng bệnh là mẹ Tô Cẩm, mà mẹ anh đang bị ung thư phổi, hơn nữa còn là giai đoạn cuối, gia cảnh không dư dả gì, trong nhà chỉ có hai mẹ con, thu nhập thì không có, tất cả đều phải dựa vào số tiền trước kia để dành được để duy trì cuộc sống.
Bác sĩ ở bệnh viện nói anh đã nợ không ít tiền thuốc men, thế nhưng lần nào anh cũng hẹn ngày sẽ mang tiền đến bệnh viện, hơn nữa đều luôn đúng ngày, chưa từng chậm trễ, bác sĩ cũng đối xử bình thường, không bao giờ giục anh.
Có một hôm, Tần Kha trông thấy một nữ sinh mười tám, mười chín tuổi đứng trước cửa phòng bệnh của mẹ Tô Cẩm rất lâu không chịu rời đi, hết nhìn đông ngó tây lại nhìn mọi người đi đi lại lại, lúc thấy Tô Cẩm cầm hộp giữ nhiệt đi trên hành lang, nữ sinh đó vui mừng chạy đến, hơn nữa còn lớn tiếng gọi tên anh.
Vẻ mặt của anh rất lạnh nhạt, chỉ lịch sự chào hỏi, Tần Kha đứng phía xa nên cũng không nghe rõ đối thoại của bọn họ, chỉ thấy nữ sinh kia lấy từ trong túi sách ra một xấp đồ vật, dù nhìn từ bên ngoài Tần Kha cũng biết đó là tiền mặt, vả lại cũng không phải con số nhỏ.
Vẻ mặt Tô Cẩm trở nên nghiêm túc, không nói lời nào lướt qua nữ sinh đi về phía trước, lúc ấy Tần Kha cảm thấy anh kiêu ngạo quá rồi, người ta đã chủ động đưa tiền ra hỗ trợ mà anh lại đối xử lạnh nhạt như vậy.
Ai ngờ nữ sinh kia không để tâm, còn chạy tới trước mặt anh, khi đó giữa bọn họ và Tần Kha chỉ cách vài bước chân.
Tần Kha nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của bọn họ.
Khuôn mặt nữ sinh đỏ tới tận mang tai, không dám nhìn thẳng vào anh mà chỉ cúi đầu nói: "Không phải là của một mình tớ, là do bọn tớ gom góp lại, chúng tớ chỉ muốn giúp đỡ cậu thôi, không có ý gì khác đâu, Tô Cẩm, tuy tớ thích cậu nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện có thể hẹn hò với cậu, thật đó."
Tô Cẩm nhìn cô ta, vẻ mặt luôn lạnh nhạt, giọng nói cũng rất trầm, giống như giọng anh khi đọc sách: "Tớ biết, nhưng tớ thật sự không cần, các cậu cũng là sinh viên, bỏ ra số tiền lớn như vậy cũng không dễ dàng, không cần phải giúp đỡ tớ, cậu cầm về