Editor: Mie
Beta: An Hiên
Gió đêm thổi đến làm lay động chiếc váy lụa đen của Tần Kha, cô ta lại uống một ngụm rượu, ánh mắt ngày càng mơ màng, nói cũng nhiều hơn.
"Em biết không? Chị vẫn cho rằng cậu ấy thích chị, tại sao cậu ấy không thích chị chứ? Chị cũng xứng với cậu ấy mà, không có người nào xứng với cậu ấy hơn chị đâu, thậm chí chị còn giúp đỡ cậu ấy, dựa vào đâu mà cậu ấy không thích chị, chị cũng đâu có thua kém ai?"
Trần Hi quay người sang, gió từ phía sau thổi đến làm rối mái tóc cô, cô tùy ý vén lên, sau đó nói: "Chị uống say rồi."
Gió mang theo hương hoa thơm ngát bên dưới, gió tháng mười hơi lạnh, Trần Hi ôm nửa cánh tay, tùy ý dựa vào lan can.
Tần Kha lại lắc đầu, "Uống say thì chị sẽ không nhớ rõ ràng như vậy đâu, sau đó, cuối cùng cậu ấy cũng ra mắt, hơn nữa còn rất nổi tiếng, chị càng muốn được đến gần cậu ấy hơn, để cậu ấy có thể nhìn thấy điểm tốt của mình nên chị thường xuyên tìm cớ gặp cậu ấy, có một lần, chị thử hỏi cậu ấy có thích ai không, kết quả, em đoán xem cậu ấy nói thế nào?"
Tần Kha cười ha ha hai tiếng, sau đó nói: "Cậu ấy nói cậu ấy có người thích rồi, chị hỏi cậu ấy người kia là ai, cậu ấy lại không chịu nói, lúc đó trong lòng chị rất vui mừng, chị cho rằng người cậu ấy nói chính là chị, bởi vì trong những cô gái mà cậu ấy tiếp xúc thì chị chính là người thân thiết nhất, nhưng cuối cùng chị lại thất vọng, người cậu ấy thích không phải chị..."
Cô ta nhớ kỹ năm đó, trước khi có kế hoạch quay "Tình Yêu Vô Tình", lúc đó Tô Cẩm đã tự thành lập công ty của mình, cái gì anh cũng giỏi, mọi thứ vào tay anh đều trở thành tốt nhất, bao gồm cả bộ phim điện ảnh anh tự quay.
Cô ta chủ động xin đi giết giặc, muốn diễn vai nữ chính, một mặt là muốn hợp tác với Tô Cẩm, mặt khác hy vọng có nhiều thời gian ở chung với Tô Cẩm hơn.
Kết quả vào ngày sinh nhật năm đó của Tô Cẩm, cô ta thấy được một vẻ mặt khác của anh.
Một bó hoa, một tấm bưu thiếp bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng khi Tô Cẩm cầm trong tay lại cười như không món quà nào có thể sánh bằng, số người tặng hoa cho anh cũng không ít, hoa dành dành cũng đứng đầu trong số đó, nhưng hết lần này đến lần khác, anh lại thiên vị, đặc biệt để tâm tới bó hoa kia.
Rồi Tần Kha lại bắt gặp anh lên máy tính, cũng không biết đang liên lạc với ai, tuy nhiên giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mạnh, khi đó Tần Kha có một loại cảm giác bất an.
Cô ta cười bước qua, tùy tiện hỏi có phải anh thích người tặng quà đó không, Tô Cẩm dừng lại một chút.
Sau đó thừa nhận với cô ta, "Đúng."
Một chữ đó mang đến sức mạnh hủy diệt vô cùng lớn, khiến Tần Kha lập tức cảm thấy trời đất sụp đổ, cô ta ổn định tinh thần, hỏi: "Cô gái như nào mà có thể khiến em động lòng thế?"
Anh không biết đáp thế nào, cuối cùng mới lên tiếng, "Em hy vọng cô ấy là một người bình thường, như vậy em mới xứng với cô ấy."
Tần Kha hỏi: "Vì sao?"
Tô Cẩm cười nói, "Bởi vì em mà cô ấy thích cũng không ưu tú."
Anh nói mình không ưu tú, thế nhưng anh không biết rốt cuộc mình ưu tú đến mức nào, ưu tú đến mức Tần Kha không thể tự thoát khỏi anh được.
Cô ta cảm thấy người được Tô Cẩm thích rất may mắn, nhưng cô ta vẫn luôn tự tin, tin rằng nhất định Tô Cẩm sẽ thích mình, bởi vì người Tô Cẩm thích kia có hơi không chân thực, đến tận bây giờ hai người vẫn chưa từng gặp mặt, nhiều năm qua cũng chỉ dùng email để liên lạc, sự yêu thích như vậy có thể kéo dài được bao lâu?
Nhưng ngày quay xong "Tình Yêu Vô Hình", Tần Kha thật sự đau lòng, bởi vì trong buổi họp báo ngày hôm đó cô ta mới biết được, anh quay bộ phim điện ảnh "Tình Yêu Vô Hình" này vì cô gái mình thích, hơn nữa ngày hôm đó anh còn đợi cô gái kia.
Cũng không biết nguyên nhân là gì mà cuối cùng cô gái kia không đến hiện trường, khi đó cô ta nhìn thấy Tô Cẩm chờ mong, kích động, bất an cuối cùng là thất vọng và bình tĩnh, cô ta nhìn thấy nhưng không nói lời nào.
Cô ta cho rằng tất cả rồi cũng bắt đầu giống như suy nghĩ của cô ta, hai người không cùng một thế giới, cuối cùng cũng sẽ không ở bên nhau, anh thích, nhưng cũng chỉ là loại thích vì không chiếm được, lâu dần là có thể quên.
Giới giải trí chìm nổi, thật thật giả giả, bao nhiêu người có thể thật lòng chứ, Tần Kha yên tâm,