Editor: Bóng
Beta: An Hiên
Chuyện đã qua nhưng Trần Hi vẫn trong trạng thái mộng du. Vì để xác nhận mình không nằm mơ, cô gọi điện ngay cho Thi Dĩ: "Thi Dĩ, tớ đã cưa đổ được Tô Cẩm rồi."
Người ở đầu dây bên kia ngáp một cái: "Cậu dắt anh ấy đi khám mắt đi, không thì khám bên khoa thần kinh cũng được."
Trần Hi trả lời: "Vì sao?"
Thi Dĩ ngáp thêm hai cái nữa: "Anh ấy thích cậu lúc cậu đang bị bôi đen như thế này, cậu nghĩ xem là anh ấy có vấn đề về mắt hay thần kinh?"
Trần Hi: "..."
Cô không từ bỏ mà gọi tiếp cho ông Trần: "Ông Trần ơi, con cưa đổ được Tô Cẩm rồi."
Ông Trần còn đang ngái ngủ: "Con mang thai hả? Khi nào sinh vậy? Con bỏ thuốc mê người ta hay là cưỡng bức vậy? Có cần bố tìm luật sư cho con không?"
Trần Hi: "..."
Cô lại tiếp tục gọi cho Đỗ Hân: "Chị Hân ơi, em cưa được Tô Cẩm rồi."
Đỗ Hân im lặng một chút, sau đó bên kia truyền đến tiếng hỏi thăm rất nhỏ: "Này, mọi người có ai biết số của bệnh viện tâm thần không? Bên tôi đang có một trường hợp rất nghiêm trọng."
Trần Hi: "..."
Trần Hi không gọi điện thoại nữa, cô ngồi yên lặng suy nghĩ. Mười phút, mười phút, mười phút nữa trôi qua... Hai tiếng đồng hồ sau, cô cầm điện thoại lên bấm một dãy số điện thoại. Người ở đầu dây bên kia hơi ngạc nhiên alo một tiếng.
Trần Hi đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ngắm cảnh đêm phồn hoa, lạnh nhạt nói: "Vài hôm nữa tôi sẽ về công ty, cậu chuẩn bị giúp tôi một số việc nhé."
Người ở đầu dây bên kia hoảng sợ: "Cô... Cô Trần muốn về công ty ạ? Là công ty tôi nghĩ phải không? Ông chủ biết chuyện này không ạ? Có cần tôi đi báo cho ông chủ một tiếng không?"
Trần Hi hững hờ đi đến cạnh cửa sổ, cửa sổ thủy tinh phản chiếu lại hình dáng của cô, Trần Hi suy nghĩ: "Đương nhiên là công ty trong lời cậu rồi, nhưng mà không cần báo cho ông Trần đâu, bây giờ vẫn chưa cần thiết để kéo bố tôi vào... Cậu chỉ cần chuẩn bị một chút là được rồi, chí ít cũng phải giữ cho tôi một chỗ ngồi, nếu không đến lúc tôi phải ngồi trên bàn thì sẽ rất xấu hổ đó."
Người ở đầu dây bên kia: "..."
Trần Hi cảm thấy cần phải lập tức sửa đổi danh tiếng của bản thân, có quá nhiều bình luận xấu về cô, làm cho danh tiếng của cô tụt dốc không phanh. Cô nghĩ là vì nguyên nhân đó nên mọi người, gồm người bên cạnh Tô Cẩm và những người cô quen biết đều cảm thấy chuyện hẹn hò với Tô Cẩm là không thể xảy ra.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Tô Cẩm không thể là một nữ diễn viên tai tiếng, mà cô lại chính là một diễn viên suốt ngày bị mắng. Một người như mây trên trời, một người như ngọn cỏ dưới đất, có thể tưởng tượng được khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Cô không cần phải biến bản thân trở nên giống Tần Kha, nhưng ít nhất cũng phải làm cho danh tiếng của mình tốt lên một chút.
Trong khoảng thời gian Trần Hi tẩy trắng bản thân mình, tình cảm của cô với Tô Cẩm cũng phát triển rất tốt, có vẻ là do mấy cuộc điện thoại, tin nhắn qua lại và cả việc dọn về ở cùng với Tô Cẩm nữa. Mặc dù ở thời điểm này cả hai đều rất bận, nhưng mỗi ngày Tô Cẩm đều dành ra một chút thời gian để gọi điện thoại hỏi thăm cô, nói chuyện phiếm với cô, điều đó làm cho ngày nào Trần Hi cũng hạnh phúc như đang sống trong mơ. Trần Hi luôn thắc mắc mãi không biết tại sao Tô Cẩm lại hẹn hò với mình, mãi cho đến sau này, khi cô với Tô nam thần đã có em bé, trong lúc chơi đùa với con, Tô nam thần hời hợt đáp: "Chắc có lẽ là... do anh mù."
Mấy trò ngọt ngào lãng mạn thật sự không tồn tại trên đời mà...
Trần Hi kể cho Tô nam thần nghe chuyện mình muốn về công ty, Tô nam thần không có ý kiến gì, chỉ nói với cô một câu: "Anh lái xe đến công ty em mất hai tiếng đồng hồ, đó là vẫn chưa tính tắc đường."
Trần Hi khó hiểu, sau đó Tô Cẩm lại nói tiếp: "Cho nên anh không kịp cứu em đâu, em đi mua bảo hiểm trước đi."
Trần Hi: "..."
Qua vài hôm nữa, Trần Hi đến công ty. Lúc mà mọi người đều cho rằng Trần Hi đang bị phong sát thì công ty công bố một tin tức khiến mọi người không thể ngờ.
Đạo diễn XX của bộ phim điện ảnh "Hoa Nở Hoa Tàn" công bố danh sách nhân vật chính, vai nữ chính được các diễn viên hạng A tranh giành rất nhiều, trong đó có cả Thẩm Điềm, vậy mà vai diễn này lại rơi xuống người nữ hoàng tin đồn Trần Hi, hơn nữa diễn viên là do đạo diễn chọn lựa, chắc chắn sẽ không thay đổi.
Tin tức này được công bố đã gây ra rất nhiều tranh cãi, công ty và diễn viên trong công ty đều không ủng hộ, mà người phản đối nhiều nhất chính là Đường U Lạc và Thẩm Điềm.
Nhưng những chuyện này đối với Trần Hi mà nói chỉ là chuyện thường ngày ở huyện, cô ở công ty chờ tin tức được công bố, sau đó lập tức rời khỏi công ty.
Trần Hi đứng trên hành lang cầu thang thì nhận được điện thoại của Tô Cẩm. Anh hỏi cô đang ở đâu, sau đó nói: "Em xuống bãi đỗ xe đi."
Ôi chao! Không phải người nào đó kêu mình đi mua bảo hiểm đi, anh sẽ không tới sao?
Trần Hi thắc mắc hỏi anh, người ở đầu dây bên kia cười khẽ, sau đó đáp: "Anh nghe nói siêu thị bên này đang giảm giá nên đến xem thử, tiện đường đón em luôn."
Trần Hi: "..." Anh có cần phải tiết kiệm đến vậy không?
Tô Cẩm lái chiếc ô tô màu đen, đỗ xe ở nơi dễ thấy.
Lúc Trần Hi lên xe, anh vẫn đang xem điện thoại, cũng không biết Tô Cẩm đang xem drama gì hay ho mà khi cô lên xe rồi vẫn không để ý đến cô. Trần Hi tự giác lên xe, đóng cửa, thắt dây an toàn, xong xuôi anh vẫn không quan tâm đến cô.
Trần Hi cũng tò mò không chịu nổi, cô lại gần Tô Cẩm, muốn nhìn thử anh đang xem gì.
Tô Cẩm không để cho cô xem, cô vừa ghé mắt qua anh đã tắt điện thoại!!
Trần Hi bị tổn thương nhìn anh.
Bây giờ trong mắt Tô Cẩm chất chứa vô vàn cảm xúc, anh nói: "Trần Hi, chúc mừng em."
Anh có ý gì vậy?
Tô Cẩm khởi động xe, lúc lái xe đi anh hỏi: "Em đi từ công ty xuống mất bao lâu?"
Trần Hi bối rối đáp: "Khoảng năm phút?" Không lẽ để anh ấy chờ lâu rồi?
Trong lòng Trần Hi có vô số vấn đề, sau đó Tô Cẩm lại nói: "Anh vừa xem được một tin sốt dẻo, chỉ trong năm phút mà có hơn 50 triệu lượt xem, em đoán xem, đó là tin tức gì?"
Trong lòng Trần Hi thấp thỏm, vội vàng lấy điện thoại ra xem, lướt vài cái thấy tiêu đề hiện lên, cô lập tức choáng váng.
"Sống trong giới giải trí