Editor: Bóng
Beta: An Hiên
Công tác chuẩn bị của đoàn phim "Hoa Nở Hoa Tàn" rất nhanh, chỉ qua hai ngày sau khi tin tức của Đường U Lạc tung ra thì nhân viên đoàn phim cũng gửi kịch bản và các thông báo liên quan đến diễn viên. Những thứ như họp báo ra mắt phim, chụp ảnh poster thì Trần Hi đã làm xong mấy hôm trước, qua vài ngày nữa cô mới chính thức đi quay phim.
Ai da, còn vài ngày để ở nhà, cô rất hài lòng cầm lấy điện thoại…
Trần Hi rảnh rỗi thì đi quét dọn nhà cửa, ăn vặt, ngồi lướt web hóng chuyện. Cô đang xem hăng say thì chuông cửa vang lên, chạy ra mở cửa thì nhìn thấy...
"Tô..." Hai chữ tiền bối còn chưa thốt ra khỏi miệng, nhìn thấy đôi lông mày nhíu lại của Tô Cẩm, cô vội vàng sửa miệng: "Tô Cẩm, anh đến đây làm gì?"
Tô Cẩm tự nhiên đi vào, chậm rãi trả lời cô: "Anh nghe nói vài hôm nữa em sẽ bắt đầu quay phim, nhà anh cách đoàn phim khá gần nên anh qua đây đón em."
"Sao... sao anh biết vài hôm nữa em quay phim ạ?" Trần Hi rất ngạc nhiên, cô chỉ vừa mới nhận được thông báo của đoàn phim, Tô Cẩm không phải là người của đoàn phim, vậy mà anh còn rõ lịch trình hơn cô nữa, điều này không khoa học.
Tô Cẩm bất đắc dĩ xoa đầu cô: "Trần Hi à, anh là bạn trai của em, anh biết mấy chuyện này thì rất bình thường."
Trần Hi thu dọn hành lý, đi xuống nhà, lên xe, chưa đầy một tiếng đồng hồ mà cô đã ngồi yên trên xe của Tô Cẩm theo anh về nhà.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Trần Hi vẫn còn chưa cảm nhận được hết tâm trạng của Tô Cẩm, lúc ngồi trên xe cô chợt nhớ ra là cần phải báo một tiếng cho người đại diện của mình.
Cô gửi một tin nhắn cho người đại diện bảo mình sẽ sang ở cùng với Tô Cẩm.
Một lát sau điện thoại nhận được tin nhắn trả lời: "Chị không lo em đến nhà đàn ông, chị chỉ lo sau này người đàn ông bên cạnh em sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay."
Trần Hi: "..."
Ngôi nhà cô thích, cửa sổ sát đất cô thích, còn có cả người đàn ông cô yêu. Trần Hi thoải mái nằm trên giường, cảm giác hạnh phúc phút chốc dâng trào trong lòng.
Cô đã từng ở đây mấy ngày nên cũng khá quen thuộc với mọi thứ, cảm giác ở cùng với Tô Cẩm không có gì thay đổi, vẫn tự nhiên và thoải mái như trước đây, Trần Hi rất vừa lòng.
Cuối cùng thì Tô Cẩm cũng xem xong Kinh Kim Cương, bây giờ bắt đầu xem cái gì mà "Cuộc Gặp Gỡ Đẹp Nhất". Trần Hi không nghĩ rằng Tô Cẩm lại có những sở thích có chiều sâu như vậy, cô bèn hỏi anh.
Tô Cẩm tùy ý lật một trang sách, thản nhiên trả lời: "Tùy tâm trạng mà xem thôi."
Trần Hi lại hỏi: "Vậy... khi đọc Kinh Kim Cương anh có tâm trạng gì?"
Tô Cẩm ung dung trả lời: "Phổ độ chúng sinh..."
Phụt... Nam thần thật cao siêu... Quả nhiên người thường không thể nào hiểu được.
Ngày thứ hai Trần Hi ở nhà Tô Cẩm thì trời đổ mưa, Trần Hi buồn rầu nằm nhoài trên thảm trải sàn trong phòng: "Tại sao cứ mỗi lần em đến đây thì trời lại mưa?"
Tô Cẩm ra vẻ thần bí đáp: "Chắc là do dự báo thời tiết báo như vậy."
Trần Hi: "..." Nam thần à, anh nhạt quá đi.
Nam thần lại mở miệng: "Nhưng mà như thế cũng tốt… Để em khỏi cần nghĩ lý do chạy ra ngoài."
Bị đi guốc trong bụng rồi...
Trần Hi ngồi bẹp xuống đất bóc khoai lang ăn, truyện tranh trên bàn không còn sức hấp dẫn với cô nữa rồi. Trần Hi nhìn qua nhìn lại, sau đó nhìn đến góc nghiêng của người nào đó đang đọc sách. Mái tóc đen cắt ngắn được chải gọn, đôi mắt đen sâu thẳm, gương mặt nghiêm túc, đường nét tinh tế, đẹp trai lại vô cùng dịu dàng, tao nhã.
Một tay anh chống cằm, tay còn lại lật sách, giống như nam chính tuyệt vời trong cuốn truyện tranh của cô vậy.
Làm sao mà anh ấy lại là người yêu của mình nhỉ?
Sao anh ấy lại trở thành người yêu của mình vậy?
Đáng lý anh ấy không nên là bạn trai của mình đúng không?
"Vậy mà anh lại trở thành bạn trai của em ư? Thật khó mà tin nổi."