Hôm nay, Gintoki đã năm tuổi rồi.Trẻ con năm tuổi nhà người ta đều có đủ các loại đồ chơi, mỹ thực cùng với trải qua cuộc sống hàng ngày tựa như giấc mộng thần tiên.Nhưng Gintoki năm tuổi lại chỉ có thể trải qua các loại rừng rậm nguyên thủy, hẻm núi tử vong, nhà ngục sa mạc.Mà người khởi xướng khiến cho tuổi thơ của cậu có vô số đen tối này… Garp còn cười tủm tỉm nói với Gintoki: “Gintoki à, bây giờ tuy rằng con còn chưa hiểu rõ, nhưng nhất định đến khi con trưởng thành sẽ vô cùng cảm tạ ta đấy!”Lúc ấy, Gintoki vừa mới thập tử nhất sinh trốn thoát trở về, cậu đang nằm trên đất giả chết và dùng vẻ mặt vô biểu cảm liếc nhìn ông ấy một cái.Cậu đã quyết định rồi, sau khi trở về sẽ cắt nát hết toàn bộ đồ lót của Garp!Đây là phương pháp trả thù duy nhất mà lúc này Gintoki có thể nghĩ tới.“Ngài Garp cũng quá nghiêm khắc…”Sau khi Garp rời đi, Makino chủ quán rượu kiêm hoa khôi của làng Cối Xay Gió cầm khăn tay đến nhẹ nhàng lau sạch những vết thương trên người Gintoki, trong miệng còn bất đắc dĩ nói vài câu.“Cái này đã hoàn toàn vượt ngoài phạm vi ‘nghiêm khắc’ rồi! Căn bản là đã cấu thành ngược đãi rồi đó! Gin-san có thể đi khiếu nại sao? Gin-san có thể đến tìm hiệp hội bảo vệ trẻ em để khiếu nại sao?”Gintoki xém nữa thì thét lên luôn rồi.“Đừng lớn tiếng như vậy chứ! Miệng vết thương sẽ nứt ra đó!”Makino tỏ vẻ tức giận đẩy nhẹ đầu cậu một cái, rồi cầm băng gạc lên dịu dàng băng bó miệng vết thương cho Gintoki.Nhìn người phụ nữ nổi tiếng ôn nhu trong Vua Hải Tặc này, càng đừng đề cập tới người phụ nữ như vậy trong thế giới Gintama đã gần như tuyệt chủng, còn hiếm thấy hơn cả cấp bậc siêu hiếm trong game nữa.
Thế nên Gintoki cũng không tức giận được nữa, chỉ có thể nhẫn nhịn mà giận dỗi bản thân.“Ngài Garp cũng suy đi nghĩ lại nhiều lần rồi mới làm như thế!” Makino nhẹ nhàng thở dài: “Ngài Garp là hải quân.
Bây giờ là thời đại Hải Tặc, ở rất nhiều nơi hải tặc rất càn rỡ.
Tuy rằng chỗ này bởi vì có ngài Garp, mà làng Cối Xay Gió cũng chưa từng bị tập kích nghiêm trọng.
Thế nhưng, ai có thể bảo đảm được chứ? Vì vậy, ông ấy mới hy vọng em trở nên mạnh thêm một chút nữa! Ngài Garp rất mong đợi vào em đó, ông ấy còn từng cao hứng nói với chúng ta rằng, đợi qua một khoảng thời gian nữa thì nhất định em có thể trở thành hải quân mạnh nhất!”“Đừng chưa gì đã an bài hết cho tôi vậy chứ!” Khóe miệng Gintoki run rẩy, cậu bực bội mà châm chọc: “Cho nên mới nói bây giờ phụ huynh đều không rõ rốt cuộc bọn nhỏ muốn cái gì, mà đã một mực sắp đặt hết cái này lại đến cái kia! Các ngươi đó, cuối cùng có nghiêm túc suy nghĩ tới ý nguyện của bọn nhỏ không vậy? Rốt cuộc có thử lý giải xem bọn nhỏ thực sự muốn cái gì không? Bọn nhỏ không phải công cụ nịnh hót của những người lớn dơ bẩn các người đâu, đồ khốn này!”Một tiếng “Phốc.” vang lên, Makino nhịn không được bật cười.“Gintoki thật giống ông cụ non!”“Vốn dĩ Gin-san là người lớn mà! Là một người có linh hồn người lớn!” Gintoki bĩu môi nói tiếp: “Không được, tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn gì Gin-san cũng bị ông ấy chơi đùa tới chết! Quyết định rồi, Gin-san sẽ rời nhà bỏ trốn!”Nói xong, Gintoki lập tức chuẩn bị chạy ra ngoài cửa.“Đúng rồi, chị vừa mới làm xong bánh dâu tây đó! Muốn ăn không?”Gintoki lập tức xoay người hoàn mỹ một trăm tám mươi độ.“Muốn!”Đây là lần thứ mười ba Gintoki rời nhà bỏ trốn thất bại!Sau khi ăn uống no say trong quán của Makino, Gintoki mới chậm rì rì lên đường về nhà.Vốn dĩ có vài đứa bé đang ngồi bên ven đường chơi nhưng vừa nhìn thấy Gintoki đã lập tức chạy mất.Một vài người lớn nhìn thấy Gintoki cũng nhỏ giọng bàn tán.“Đôi mắt màu đỏ thật đáng sợ!”“Tạo nghiệt mà! Nghe nói hình như cha của đứa nhỏ này làm vài chuyện sai trái.”“Còn nhỏ như vậy đã bị nguyền rủa, thật đáng thương…”…Những lời nghị luận như vậy, Gintoki đã nghe đến lỗ tai cũng sắp đóng kén luôn rồi.
Nếu đổi lại là một đứa trẻ bình thường, ví dụ như “Gaara” vân vân thì đại khái sẽ bởi vì những lời này mà trở nên lệch lạc, sau đó phát triển thành một tên ảo tưởng sức mạnh hắc ám chuẩn bị hủy diệt thế giới này.Gintoki vừa móc gỉ mũi, vừa chửi thầm.Mới vừa về đến nhà, thì một tiếng khóc la kinh thiên động địa đột nhiên truyền đến.Sau đó, một cậu nhóc đột nhiên nhào tới ôm chặt mình cậu.“Hu hu hu hu… Gintoki…”Trên đầu Luffy sưng lên mấy cục u to, cậu nhóc khóc nức nở như mưa.“Nước mũi dơ muốn chết!” Gintoki chán ghét định đẩy đầu cậu nhóc ra, lại không ngờ Luffy càng ôm chặt hơn.Garp cực kỳ khó chịu trừng mắt nhìn Luffy mà nổi giận mắng: “Luffy thân là đàn ông con trai, sao con lại thích khóc vậy chứ? Lại đây cho ta!”“Không cần! Ông lại muốn đánh con!”“Đây là ta đang rèn luyện con! Ta nói rồi, con và Gintoki đều phải làm hải quân cho ta!” Garp lớn tiếng khiển trách.“Mới không thèm đâu!” Rõ ràng Luffy còn đang khóc lóc, lại vẫn giơ tay làm mặt quỷ với Garp: “Con mới không thèm làm hải quân gì đó đâu! Con tình nguyện làm hải tặc cũng tuyệt đối không làm hải quân!”“Tên nhóc thối tha này…”Mắt thấy Garp muốn đánh mình, Luffy tức khắc rút đầu vào lòng Gintoki.
Mặc dù toàn bộ quá trình Gintoki giống như cái thân cây mặc cho cậu nhóc ôm.“Ta sẽ không cho các con làm hải tặc đâu!”Garp không nói lời nào lập tức kéo Luffy và Gintoki hoàn toàn bị liên lụy lại lần nữa tiến hành rèn luyện miễn dịch đòn đánh.“Ta chỉ muốn tốt cho các con thôi…”Trong lúc Garp đánh bọn họ, rõ ràng Gintoki đã nghe được ông ấy dùng giọng vô cùng nhỏ nói câu này.Sau khi đánh xong một trận, Luffy đã nằm dài trên đất không cử động nổi nữa.“Oa… Đau quá à…”Luffy khóc lớn lại phát hiện không có người nào an ủi mình, cậu nhóc không khỏi quay sang nói: “Gintoki… Sao anh không nói lời nào…”Lúc này, cậu nhóc mới phát hiện nơi này chỉ còn lại mình cậu.Bây giờ đã là hoàng hôn.Trên sườn núi phía sau ngôi làng, Garp đang ngồi một mình dựa vào cây đại thụ.
Ông đưa mắt nhìn khung cảnh hoàng hôn kia, trầm mặc không nói lời nào.Đột nhiên Garp phảng phất cảm giác được cái gì, ông ấy vội nghiêng đầu né đi đồng