Garp là Phó Đô đốc hải quân, tuy rằng tạm thời ngày nghỉ phép tích lũy hàng năm cũng nhiều.
Nhưng không đại biểu có thể vô tư nghỉ ngơi.Rốt cuộc, ngay trước khi tuyên ngôn trước khi chết của Roger về sự tồn tại của one piece được truyền ra, thì vốn dĩ đã có thời kỳ vô số hải tặc quật khởi, kết quả bây giờ vì lời nói của Roger đã hoàn toàn nhấc lên cơn sóng hải tặc.
Cũng vì vậy mà hải quân bắt những nhóm hải tặc trên biển cũng trở nên bận rộn hơn.Thế nên, trước khi đi Garp đã đưa Gintoki đến một nơi nào đó.Một bà già mập có mái tóc quăn rối bời và trong miệng còn phì phèo điếu thuốc lá.
Bà ấy đang dè dặt đối đãi với Garp đồng thời còn dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Gintoki.“Ngài Garp… Đây là…”“A, ta phải trở về Tổng Bộ Hải Quân, tên nhóc này là cháu trai lớn của ta, bây giờ giao cho bà đó Dadan!”“Cái gì?” Dadan kinh hãi mà hô lên một tiếng: “Đừng nói giỡn chứ, trước đó Ace cũng vậy, quá khó khăn rồi! Cầu xin ông tha cho chúng tôi đi mà!”“Nói đúng đó! Đừng làm phiền người ta chứ ông già này!” Gintoki mở to cặp mắt cá chết của mình mà châm chọc Garp: “Rõ ràng cũng không phải cô nhi, lại cứ giao cho người ta chăm sóc! Rốt cuộc ông coi Gin-san là cái gì? Gin-san sắp trở thành trẻ em bị bỏ rơi rồi! Rõ ràng không phải cô nhi lại giống như cô nhi vậy! Nhưng mà cũng không sao, dù sao Gin-san cũng là một đứa bé ngoan khéo hiểu lòng người! Phụ huynh cần phải chèo chống gia đình gì đó Gin-san cũng có thể lý giải.
Vậy nên, ông không cần quan tâm đâu, cứ trực tiếp giao con cho chị chủ quán sau đó để lại tiền phí nuôi dưỡng là có thể rời đi! Tiếp theo trong vòng mười năm không trở về cũng không sao, chỉ cần nhớ kỹ chuyển tiền đúng định kỳ là được rồi! Ông cứ an tâm đi đi nha!”“Dám nói như vậy với ông nội của mình sao? Cái tên nhóc con thối tha đáng ghét này!”Từ trước đến nay đều thực hiện “Bạo lực chính là chính nghĩa” Garp không chút do dự vung nắm đấm tới, trực tiếp đánh Gintoki nằm dài.“Con đừng nằm mơ luôn quấy rầy Makino người ta! Ai không biết con là một nhóc con không bớt lo!”Dadan châm chọc nói: “Cho nên quấy rầy chúng tôi thì không thành vấn đề sao, ngài Garp?”“Các ngươi đừng quên bản thân đang mang theo tội trạng! Cho tới nay ta đã nhắm một mắt mở một mắt đối với các ngươi, mà không bắt cả lũ các ngươi vào ngồi tù thì các ngươi nên rơi nước mắt cảm ơn đi! Để các ngươi chăm sóc vài tên nhóc con vậy mà nói nhiều lời vô nghĩa như vậy! Tóm lại chuyện này đã quyết định rồi!”Thái độ muốn nghe lời nào của Garp khiến đám người Dadan không dám nói lời nào, cuối cùng vẫn chỉ có thể mặt đầy đau khổ mà đáp ứng.“A, nói nữa thì Ace đâu rồi?” Garp đột nhiên hỏi.“Tên nhóc kia đi ra ngoài rồi.
Chắc tầm hoàng hôn sẽ trở về.”“Phải không…” Garp lại nói với Gintoki: “Nơi này có Ace cùng tuổi với con, nhất định các con phải ở chung vui vẻ đấy! Cứ như vậy đi, ta đi trước đây!”Cũng không đợi Gintoki oán giận cái gì thì Garp đã không chút do dự mà quay người rời đi.“Cái ông già chết tiệt…”Gintoki sờ sờ cục u trên đầu, nhìn Dadan.Cái bà già này là thủ lĩnh sơn tặc.
Tuy rằng nhìn qua thì là một bà già xấu xa còn không có lòng cảm thông.
Nhưng mà, trên thực tế bà ấy là một người tốt trong nóng ngoài lạnh.Rốt cuộc, rõ ràng bà ấy sợ Garp nhưng khi biết tin Ace chết thì đã vung tay đánh nhau với ông ấy, hơn nữa còn khóc thút thít quở trách vì sao ông ấy không đi cứu Ace.Tuy rằng bây giờ thoạt nhìn là một bà già thối.“Quả nhiên vẫn chỉ có chị mỹ nữ ở quán rượu là tốt!” Gintoki bất đắc dĩ châm chọc nói.“Ê… Nhãi con, mày đang lẩm bẩm cái gì đó? Mau đến đây, để ta nói một chút quy củ cho mày biết!”Tiến vào trong nhà, Dadan cầm một thanh đao lên múa may hai ba cái trước mặt Gintoki, trên mặt bà ấy còn lộ ra nụ cười lạnh nói: “Nghe rõ đây nhãi con! Ta mặc kệ mày có phải cháu của Garp hay không, nhưng nếu mày ở đây thì tất cả phải nghe theo ta! Chúng ta đều là sơn tặc! Mấy đứa trẻ như mày chúng ta cũng giết không ít! Khuyên mày tốt nhất nên nghe lời! Có nghe hay không?”Gintoki ngoáy mũi nằm nghiêng trên nệm ghế đáp: “A, sao cũng được… Cơm trưa đã làm xong chưa? Gin-san còn chưa ăn sáng đâu!”“Cái tên nhãi con này thật đáng ghét mà!”Khóe miệng Dadan hơi run rẩy, cuối cùng ném cho Gintoki một chén nước và một chén cơm trắng.“Mỗi ngày một cử, chỉ có nhiêu đó thôi! Muốn ăn đồ ngon thì làm việc cho ta!”Gintoki ngó chén cơm bần hàn trước mặt một cái.“Nè nè nè, dám cho cháu của thủ lĩnh cảnh sát ăn mấy thứ này sao? Tôi bảo ông nội bắt hết mấy người nhốt vô ngục giam rồi tra khảo bây giờ đồ khốn!”Dadan tức đến nổi gân xanh: “Được nước lấn tới sao… Đừng thật cho rằng ta không dám đánh mày nha nhãi con chết tiệt!”Gintoki cũng không thèm để ý họ nữa mà trực tiếp đi ra ngoài.Thấy cậu muốn bỏ chạy, Dadan vội nói: “Nè, nhãi con mày muốn đi đâu?”“Kiếm ăn…”Gintoki thật sự đi kiếm ăn.
Một lần nữa chạy về ngôi làng, đến thẳng quán rượu của Makino.
Sau khi ăn xong cơm trưa do Makino tự nấu thì Gintoki thốt ra một câu tán thưởng thỏa mãn.“Đây mới chính xác là nhân sinh!”“Ha ha, Gintoki em lại vẫn giả vờ làm người lớn à!”Makino vui cười nói.“Đúng rồi, Luffy đâu rồi?”“Em ấy bị ông già lưu đày lên trên trời rồi.”Mặt Gintoki vô cảm nói, trong đầu lại nhớ tới cảnh Luffy bị ông Garp ma quỷ trói vào mười mấy cái khí cầu thả bay lên không trung cùng với tiếng khóc lóc cầu cứu của Luffy.“Gintoki…”“Đều tại đi theo con mà tên nhóc Luffy ngày càng yếu ớt! Không được, phải tách các ngươi