Sáng hôm sau, Gintoki còn chưa tỉnh ngủ thì Buggy đã thúc giục cậu xuất phát:“Hả? Bữa sáng đâu?”“Còn muốn ăn bữa sáng sao? Vừa thấy là biết ngay ngươi chưa đi truy tìm kho báu được bao nhiêu lần mà!”Bị Buggy chế nhạo như vậy Gintoki tức khắc cảm thấy hơi khó chịu.“Này này này, anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ không phải nên ăn uống no đủ mới có sức đi truy tìm kho báu sao?”“Đương nhiên không phải rồi! Bởi vì không biết trước sẽ có chuyện gì xảy ra cho nên nếu ăn đồ ăn có thể ói ra.
Vì vậy cứ dứt khoát để bụng đói đi tìm như thế ngược lại còn có thể chịu đựng được!” Buggy quay đầu giơ ngón tay cái về phía Gintoki rồi cười nói: “Đây chính là kinh nghiệm hàng năm truy tìm kho báu của tôi đấy! Nói cho ngươi biết coi như là ngươi có lời rồi!”“Tôi vẫn thích tiền lời hơn!”Làm lơ lời oán trách của Gintoki, Buggy bắt đầu cúi đầu nghiêm tức nghiên cứu bản đồ kho báu.“À… Cái này cơ bản sẽ nhắc nhở chúng ta làm sao để đến cái đảo này…” Buggy cười thỏa mãn nói tiếp: “Kết quả chúng ta hoàn toàn không cần dùng đến rồi, đơn giản mà nói thì chúng ta đã hoàn thành được tám mươi phần trăm quá trình rồi.”Gintoki gật đầu: “À, nói cách khác thì mọi thứ đều đã làm xong rồi giờ chỉ còn thiếu việc cho gậy vào hang thôi đúng không?”“Không sai, chính là như vậy… Chờ một chút!!! So sánh kiểu gì bậy bạ vậy hả???” Buggy trừng mắt mắng Gintoki.“Nhưng mà, vấn đề bây giờ chính là phải tìm được vị trí vào hang mới được!”Gintoki vuốt cằm, ra vẻ thâm trầm kết quả lại bị Buggy mắng: “A, đủ rồi đấy, ngươi đừng nói mấy câu biến thái như thế nữa!”“Anh gọi ai là biến thái hả tên mũi đỏ!”“Đồ khốn! Không được phép gọi ta là mũi đỏ!!!”Trong bản đồ bên trên những đường đứt khúc giống như đường hàng hải có vẽ một hình giống như một hòn đảo nhỏ, hơn nữa bên trên còn vẽ một dấu X.
Rất rõ ràng, cái dấu X này chỉ chính là địa điểm thực sự cất giữ kho báu.“Được rồi! Để ta bay lên xem thử!!!”Dứt lời, anh ta đã không chút chần chừ mà tách khỏi chân mình, sau đó cả người bay lên không trung.“À, để ta xem nào…”Buggy vừa đối chiếu tờ bản đồ vừa nhìn khắp hòn đảo nhỏ.
Quả nhiên nhìn thấy được một hòn đảo nhỏ vô cùng giống với hình vẽ trong bản đồ.
Điều này đã giúp anh ta dễ dàng xác định được chính xác vị trí.“Này-- Gintoki, tìm được rồi!”Dưới sự dẫn dắt của Buggy, Gintoki một đường đi theo anh ta vào sâu bên trong rừng cây, mãi cho đến khi một vách đá cao ngất xuất hiện trước mặt họ.“Không sai, chính là nơi này! Nơi này chính là nơi được vẽ trên tấm bản đồ kia!!”“Tuy rằng anh nói là nơi này…” Gintoki nhìn xung quanh một vòng rồi nhún vai nói: “Nhưng lại không nhìn thấy chỗ nào cất kho báu!”“Ngươi ngu thật đấy! Đã gọi là kho báu thì đương nhiên phải giấu kỹ rồi! Cho nên, chắc chắn kho báu ở bên trong này!!!” Đột nhiên Buggy lấy ra hai cái xẻng, vả lại còn đưa một cái trong đó cho Gintoki rồi nói: “Vì vậy, mau đến đây đào đi!”“Này này, thiệt hay giả vậy?”Còn chưa đợi Gintoki phản bác xong thì Buggy đã điên cuồng đào bới.Ngay cả Gintoki cũng không nhịn được mà thầm cảm thán: ‘Không hổ là tên điên cuồng vì kho báu nhất trong Vua Hải Tặc mà.’Đúng lúc này, chợt Gintoki chú ý đến chỗ nào đó.Buggy cũng nhận thấy Gintoki không làm việc, anh ta không quay đầu lại mà bắt đầu lên tiếng quở trách: “Gintoki!! Cái tên nhóc này sao còn không mau làm việc đi chứ?? Còn muốn lấy được kho báu hay không đây??”“À… Đột nhiên tôi phát hiện không cần đào hang vẫn có thể vào được!”“Cái gì?” Buggy dừng tay lại kinh ngạc hỏi: “Thật vậy hả? Ngươi phát hiện ra cơ quan gì rồi sao?”“Có nhắc nhở này!”“Nhắc nhở? Nhắc nhở ở đâu?”Chỉ thấy Gintoki giơ tay chỉ xuống dưới chân Buggy, anh ta vừa cúi đầu xuống thì quả nhiên thấy được bản thân đang đứng trên một khối bia đá.
Mà trên khối bia đá kia lại vẽ hình một mũi tên chỉ sang bên phải.“Ý là muốn chúng ta đi theo lời chỉ dẫn của mũi tên sao? Không ngờ Nick để lại thông tin kỹ càng tỉ mỉ như vậy cho chúng ta.
Không đúng… Rất có thể còn có âm mưu gì đó…”“A, mở ra rồi kìa!”“Không thể nào!!!”Sau đó Gintoki thật sự đã dựa theo chỉ dẫn trên hòn đá mà mở ra một con đường bí mật trên vách đá, Buggy cũng không rảnh kinh ngạc nữa mà vội đi theo Gintoki vào trong.Con đường này dẫn vào bên trong sơn động cho nên hiển nhiên không có ánh sáng chiếu vào, khắp nơi chỉ có một màu đen tối.
Có điều Buggy đã sớm có chuẩn bị, anh ta lập tức đốt đuốc để dò đường.Thoáng chốc hai người họ đã phát hiện con đường phía trước được chia thành hai nhánh.Gintoki hỏi: “Trên bản đồ kho báu không có ghi cách vượt qua cái phó bản này sao?”“Không có khả năng bản đồ kho báu lại ghi rõ ràng vậy đâu! Cái gọi là bản đồ kho báu chính là chỉ đưa cho ngươi bảy mươi, tám mươi phần trăm tin tức thì đã xem là rất hoàn thiện rồi! Cho nên, lúc quan trọng nhất vẫn phải dựa vào bản thân! Nhưng mà đây cũng là thứ ta giỏi nhất nha!!”Buggy đắc ý cười, thuận tiện còn tách cơ thể thành hai nửa.“Ta đi dò đường---”Gintoki thấy hành động của anh ta thì nhịn không được mà nhướn mày nói.“Chà, đúng thật là rất tiện lợi nha.”Buggy bên phải đi về con đường bên phải.“...À, hình như không có vấn đề gì.
Bên trái cũng không khác lắm… Quả nhiên vẫn phải tiếp tục đi vào sâu bên trong…”Buggy bên phải đang nói thầm thì chợt có một giọt chất lỏng rơi xuống đầu anh ta.“Hả? Đây là cái gì?”Anh ta giơ tay lau chất lỏng dính trên người, không ngờ ngón tay khi nãy chạm vào chất lỏng kia, bây giờ đã bắt đầu bị ăn mòn.Buggy bên phải im lặng một lát rồi từ từ ngẩng đầu lên.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, ập thẳng vào mắt anh ta là vô số những con dơi đang treo lơ lửng trên vách đá.
Hơn nữa chúng còn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Buggy.Mười phút sau, Gintoki đang đứng tại chỗ chờ đợi tin tức đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Buggy truyền ra từ phía con đường bên phải.Gintoki bình tĩnh nhìn con đường bên phải nói: “À, xem ra đi bên trái mới chính xác! Được rồi vậy đi thôi!!”Nói xong, cậu vừa định nhanh chân chạy sang bên trái thì kết quả lại bị thứ gì đó túm chặt chân mình.Quay đầu lại thì thấy Buggy bên phải bị vô số con dơi cắn đang dùng vẻ mặt dữ tợn nhìn mình.“Đừng đi… Mau cứu ta đi…”“A a a a a---”Gintoki tức khắc sợ tới mức suýt thì lên cơn đau tim rồi, sau đó xanh mặt vừa hét lớn vừa liều mạng chạy trốn.Mà Buggy bên phải vẫn ôm chặt chân cậu không chịu buông tay.Gintoki nhịn không được mà hét lớn: “Này---- Anh mau buông tay ra!!”“Đừng nói giỡn chứ! Cứu ta trước đi!!!”“Dù sao chỉ có