Gintoki và Buggy tiếp tục đi sâu vào trong.
May mà đoạn đường sau đó họ không gặp phải ngã rẽ nào nữa.
Hai người cứ một mạch đi đến cuối đường.Đây là một ngõ cụt.Gintoki lập tức quay đầu lại hỏi: “Này này, không phải sai rồi chứ? Trên thực tế con đường kia tuy rằng có dơi nhưng lại chính là con đường chính xác sao?”Buggy hơi chột dạ nhưng vẫn phản bác: “Ngươi đang nghi ngờ phán đoán của ta sao? Ngươi cho rằng ta đã tìm được biết bao nhiêu kho báu rồi hả? Thường dân như ngươi thì bớt nghi ngờ phán đoán của bổn đại gia đi!!!”“Không sai! Nơi này chắc chắn có cơ quan gì đấy!! Còn không mau đi tìm cho ta!!!”Gintoki lại dứt khoát quay người lại đi ngược trở ra.“À, phải không? Vậy anh cứ từ từ tìm kiếm đi nha đại nhân Buggy.
Tôi quay về con đường bên phải tiếp tục tìm đây.”“Chờ chờ chờ chờ đã---”Buggy hoảng hốt muốn giữ Gintoki lại nhưng lại sơ ý vướng phải một hòn đá nhỏ mà ngã cắm mặt xuống đất.Lúc té ngã cái mũi của Buggy đã đập mạnh xuống đất khiến anh ta đau đớn hét lên:“Đau!! Đau muốn chết, đau muốn chết!!!”Buggy ôm mặt lăn lộn trên đất, kết quả không cẩn thận lại đụng trúng một viên đá bên cạnh.“Hả?”Buggy còn chưa kịp phản ứng thì một âm thanh ‘Rầm Rầm’ thật lớn vang lên sau đó mặt đất rung chuyển.
Gintoki thấy vậy cũng kinh ngạc trừng mắt hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??”Cậu túm lấy Buggy hỏi: “Cái tên này, anh đã làm cái gì vậy hả?”Buggy né tránh ánh mắt của cậu rồi đáp: “Cái đó… Ta cũng không biết…”“Vậy mà ngươi còn tự xưng là thợ săn kho báu!!”“Ta có nói vậy hồi nào?”Đúng lúc này, bọn họ chú ý thấy vốn dĩ phía trước là đường cụt thì vách đá kia lại mở ra.“Đây, đây là…”“Là đường đi!!!” Buggy nói thầm, sau đó tức khắc vô cùng tự tin mà càn rỡ cười lớn: “Ha ha ha, ta nói rồi mà! Bổn đại gia sao có thể tính sai được chứ? Ngươi xem đi ngươi xem đi! Quả nhiên là có cơ quan mà!!!” Nói xong, Buggy cao hứng chạy qua đó, sau đó đột nhiên dưới chân của anh đã chỉ còn khoảng trống.“Hả?”Vừa cúi đầu đã thấy mặt đất dưới chân đã biến mất từ lúc nào không hay.Gương mặt Buggy bắt đầu nhăn nhó hét lên:“A a a a---”Gintoki mặt vô biểu cảm nhìn anh ta rồi thở dài một tiếng.“Vì tình yêu vĩ đại đến mức dâng hiến cả đời mình cho kho báu của anh, tôi nhất định sẽ tiếp tục kể lại cho mọi người biết.
Tuy rằng chúng ta quen biết chưa bao lâu nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể an nghỉ!”Gintoki nói xong thì quay người định rời đi.
Nhưng lại không ngờ rằng giây tiếp theo mặt đất dưới chân cậu cũng biến thành hư không.“Hả?”Chỉ thấy đường quay về của anh đã hoàn toàn đứt gãy.“A a a a----”Vì thế sau Buggy, lại đến lượt Gintoki ngã xuống.“Cứu tớ với Lim ơi!!!”Cậu còn nhớ rõ lần trước mình ngã xuống dưới mà vẫn bình an vô sự ít nhiều gì cũng là nhờ sự trợ giúp của Lim.
Nhưng mà lần này, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt!!!”Kết quả chờ đến lúc cậu ngã xuống đất thì Gintoki lại phát hiện mình vẫn còn sống?“Đau, đau quá đi… Nhưng mà vẫn còn sống!!! Thật tốt quá, thật tốt quá! Vẫn còn sống là tốt rồi!!”Sờ sờ thứ dưới người mình, mềm mềm và tựa hồ vẫn còn chút hơi ấm còn sót lại.Gintoki nghi ngờ cúi đầu xuống, ập vào mắt cậu chính là chiếc mũi đỏ quen thuộc.Buggy đã trở thành cái đệm đỡ Gintoki, bị đè đến mức thịt nát xương tan, hai mắt trắng dã hôn mê bất tỉnh.Gintoki ảm đạm nhìn Buggy, sau đó lặng lẽ dùng đất chôn anh ta lại.“Thực xin lỗi…”Đương nhiên, người ăn trái Bara Bara no Mi có khả năng tách rời cơ thể như Buggy sẽ không cứ thế mà đi uống trà đàm đạo với lão Diêm Vương được, chỉ một lát sau anh ta đã tỉnh lại hơn nữa còn tức giận quát mắng Gintoki.“Ngươi cái tên khốn này, muốn giết ta sao?”“Là ngoài ý muốn thôi!! Mọi người đền không muốn vậy mà không phải sao?”“Đúng cái đầu ngươi!!! Nếu không phải ta ăn trái Bara Bara no Mi, thì thật sự đã bị ngươi đè chết rồi!!”“Dù sao cũng chưa bị đè chết mà, làm người vẫn nên bao dung một chút!!”“Câm miệng!! Tuy rằng suýt thì bị ngươi đè chết khiến ta rất tức giận, nhưng khiến ta càng tức giận hơn chính ta…” Buggy giơ bàn tay mình ra rồi hét lớn: “Ngươi ghép ta lại kiểu gì vậy hả? Trái phải rối loạn hết rồi!!!”“Không có cách nào mà, đều nát với vặn vẹo hết rồi, nói thật thì tôi cũng không giỏi chơi trò ghép hình! Quá năm mươi mảnh là tôi chịu không làm được!!”“Cho nên phải trách ta sao? Chuyện này đều là lỗi của ta sao??”“Được rồi được rồi, đừng so đo lỗi lầm thuộc về ai nữa, bây giờ vẫn nên quan sát xem nơi này là nơi nào đã!”“Cái này căn bản là trăm phần trăm do ngươi sai mà???”Buggy ra sức oán giận nhưng cũng hiểu được tình huống trước mắt, nên bắt đầu xem xét xung quanh.Lúc ấy Buggy rơi xuống cũng không bị thương nặng lắm, bởi vì anh ta rơi vào một đóa hoa lớn mềm mại còn có màu sắc sặc sỡ nhưng bên trong nó lại xuất hiện vài nhánh cây khô, cảnh tượng này khá kỳ lạ.Buggy vừa nắn cái mũi hơi thay đổi hình dạng của mình vừa nhíu mày nói: “Đóa hoa này hình như rất kỳ quái!”“Ừ, đúng thật…” Gintoki vuốt cằm nói tiếp: “Rõ ràng không có ánh nắng mặt trời, sao có thể quang hợp được chứ?”“Cái này không phải trọng điểm???”Thấy Buggy cứ nắn cái mũi của mình suốt, Gintoki nhịn không được mà chế nhạo: “Sao vậy, rốt cuộc quyết định ra tay với cái mũi đỏ của mình rồi sao?”“Đừng gọi ta là mũi đỏ!!!:Gintoki nhìn anh ta một cái rồi thở dài lắc đầu nói: “Tôi nói anh đó, nếu không thích cái mũi của bản thân như vậy, sao không trực tiếp cắt bỏ đi rồi nặn ra cái mới? Dù sao cũng có thể tách rời cơ thể mà.
Đừng nói với tôi rằng anh chưa từng nghĩ tới chuyện đó đi!!!”Buggy trừng mắt nhìn Gintoki rồi chợt giống như ngộ ra điều gì đó mà gõ lòng bàn tay!“Ngươi ngu hả?” Gintoki chế nhạo.Việc này không nên chậm trễ nên Buggy nhanh chóng quyết định gỡ cái mũi đỏ của mình xuống.
Vả lại dùng nguyên liệu hiện có để tạo ra một cái mũi giả cho mình.Hơn nữa còn là một cái mũi ưng.“Thế nào? Bây giờ nhìn ta