Ôn Phi không biết tại sao mình lại gặp phải Vu Tuệ Tuệ ở sân trượt tuyết, trực giác nói cho cô tình cờ gặp Vu Tuệ Tuệ chẳng có chuyện gì tốt, Vu Tuệ Tuệ vẫn y như năm đó, vóc dáng cũng không thay đổi, trừ có trang điểm một chút, lúc cần lạnh lùng cô ta vẫn rất lạnh lùng.
Ngay nụ cười vừa rồi của Ôn Phi cũng bị ánh mắt lãnh đạm của cô ta từ chối không có chút ý dư thừa nào.
Thật ra thì Ôn Phi cũng không muốn cười với Vu Tuệ Tuệ, cô ghét Vu Tuệ Tuệ chẳng phải một hai phần, không biết sao mỗi khi đứng cạnh Khúc Dĩ Phồn, chỉ cần nhìn thấy Vu Tuệ Tuệ thì cô lại chợt nghĩ tới đợt thi Đại Học mấy năm trước, Khúc Dĩ Phồn mặt đầy máu được người ta dùng cáng khiêng ra ngoài, cô đã khóc chẳng thành tiếng.
Khi đó Vu Tuệ Tuệ đang dùng bút chì 2B tô câu trả lời, sau đó thuận lợi thi đỗ Thanh Hoa.
Cô ta dường như không nhớ lúc bản thân lên cơn sốt nằm trong bệnh viện khóc thật to, là Khúc Dĩ Phồn ở bên cạnh dỗ dành, an ủi chăm sóc cô ta, cô ta vì bản thân mình có thể ác độc như vậy.
Khúc Dĩ Phồn đi mua đồ uống nóng, Ôn Phi ngồi một chỗ chờ anh, hai tay chống cằm nhìn mảnh đất sáng choang toàn tuyết, Khúc Dĩ Phồn mua đồ uống xong quay trở lại, nhìn thấy gò má của Ôn Phi, chỉ có một mình cô ngồi ở đằng kia, bất động, chẳng nói năng gì, ánh mắt nhìn ra rất xa, biểu cảm tươi cười đẩy anh đi mua đồ uống nóng không còn nữa.
Vu Tuệ Tuệ xuất hiện làm tâm trạng một ngày của bọn họ trở nên tồi tệ.
Khúc Dĩ Phồn đi tới, đưa đồ uống nóng tới trước mặt Ôn Phi, Ôn Phi nhận lấy, kề lên mặt, nụ cười có chút đần độn: “Ấm quá đi.
”
Khúc Dĩ Phồn chẳng biết tại sao trong lòng chợt có chút chua xót, nhìn nụ cười trên mặt Ôn Phi làm sao cũng không vui, anh không thể lên tinh thần bóp mặt cô, cũng không thể lên tinh thần mắng cô ngốc, anh chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Ôn Phi nghĩ, có lẽ trong lòng Khúc Dĩ Phồn có nhiều chỗ, không phải là anh không đau mà là không đụng trúng.
Giống như vết thương trên cổ cô, nhìn qua bề ngoài có vẻ không việc gì, bây giờ cũng không có cảm giác gì, chờ đến lúc tay đè lên, sự đau nhức thấm vào xương tủy.
Ôn Phi nhìn Khúc Dĩ Phồn không nói gì, cô tháo bao tay, đưa tay ra cầm lấy đồ uống trên tay Khúc Dĩ Phồn, trong lòng cô có chút lo âu, với anh mà