Kết quả đương nhiên là mọi người đều đến nhà Khúc Dĩ Phồn ăn cơm buổi tối ba mươi tết, Khúc Hoài Văn đưa vợ và Khúc Tiểu Kiều cùng đến, còn nhà họ Phương, nghe nói là muốn tìm hiểu sâu hơn về vợ chưa cưới của Phương Đằng nên không tới.
Đã rất lâu rồi Ôn Phi không gặp Khúc Tiểu Kiều, vừa mới vào cửa, Khúc Tiểu Kiều đã quay đầu nhìn về phía cô, hơi nhoẻn miệng cười đểu, Ôn Phi nhớ năm ngoái Khúc Dĩ Phồn nói đừng tìm chuyện chơi đùa với cậu, nên cô vòng qua nụ cười đểu của Khúc Tiểu Kiều đi về phía bàn ăn.
Khúc Tiểu Kiều trêu đùa mà không đạt được ý định, nghiêng đầu nhìn về phía Khúc Dĩ Phồn đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi ăn trái cây: “Tại sao Tiểu Phi không để ý tới em?”
Khúc Dĩ Phồn không thèm ngoảnh mặt ra nhìn cậu, xem kênh tài chính và kinh tế trên ti vi, nói: “Bởi vì em ngu ngốc.
”
Lúc Ôn Phi giúp Lục Tiểu Vân và Dương Uyển nấu cơm, cô làm một đĩa khổ qua chiên trứng khá tròn trịa, Lục Tiểu Vân kinh ngạc tới mức sắp rớt cằm xuống đất: “Con học lúc nào đấy?”
Ôn Phi giơ một ngón tay cái lên: “Con gái mẹ không tệ chứ? Con còn biết làm nhiều món lắm.
”
Dương Uyển cười: “Rất tốt, còn biết nấu cơm nữa, chờ thành người nhà cô, mẹ chồng con dâu chúng ta cùng nhau nấu cơm cho hai ông chồng ăn.
”
Ôn Phi đỏ mặt, bắt đầu cà lăm: “Con con con! Con bưng đồ ăn ra ngoài.
"
Ôn Phi vừa đi, Dương Uyển liền cười trêu Lục Tiểu Vân: “Nhìn con gái cậu xấu hổ kìa.
”
Lục Tiểu Vân cười thở dài: “Tớ còn nhớ lúc nó mới lớn bằng đứa trẻ nít, cậu cứ ôm nó vào lòng mãi chẳng chịu buông, cứ thế nói con bé này nhà tớ sinh ra là vì con trai cậu, giờ hai đứa trẻ có thể ở bên bên nhau, không rắc rối thêm là tốt rồi.
”
Lúc ăn cơm giao thừa chín người cùng tụ tập quanh bàn, Khúc Dĩ Phồn, Ôn Phi và Khúc Tiểu Kiều ngồi một hàng, Khúc Tiểu Kiều bị xếp ngồi giữa hai người bọn họ, lúc thấy Khúc Dĩ Phồn vượt qua mình gắp thức ăn cho Ôn Phi, nhất thời cảm thấy mình cực kì dư thừa.
Cậu tiến sát tới bên tai Khúc Dĩ Phồn, nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh, anh đang nghiêm túc đấy à, vậy sau này có phải em nên gọi một tiếng chị dâu Tiểu Phi hay không?”
Khúc Dĩ Phồn vỗ một cái vào gáy Khúc Tiểu Kiều, kết quả cậu phun cơm ra, ba đĩa thức ăn trước mặt đầu gặp họa, Khúc Hoài Chính đứng đầu gia đình nghi hoặc ai da một tiếng: “Ồn ào cái gì đấy! ”
Khúc Tiểu Kiều nhìn Khúc Dĩ Phồn vẫn