Nhạc Thanh Dao đột nhiên nhận ra đề tài bị anh thay đổi, "Không đúng, anh còn chưa có trả lời em, tại sao lại không chọn Thôi An Na!"
"Anh với cô ấy chỉ là bạn."
Trả lời như không trả lời vậy.
Thôi An Na đã có chuyến lưu diễn tới Trung Quốc cùng ban nhạc.
Sau buổi biểu diễn, cô ấy đến thành phố G và sống trong một khách sạn năm sao.
Các thành viên khác đã trở về nước, một mình cô ấy ở Trung Quốc, lại bị đau bụng nên Tiêu Chính Vũ đã đưa cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra thì phát hiện ra đó là bệnh viêm dạ dày.
Đêm đó đưa cô ấy về khách sạn đã bị paparazzi chụp lại.
Khoảnh khắc Thôi An Na nhìn thấy Nhạc Thanh Dao, khuôn mặt tươi cười của cô ấy đột nhiên thay đổi.
Nhạc Thanh Dao tự hỏi có nên rõ ràng như vậy không.
"Đỡ hơn chưa?" Tiêu Chính Vũ hỏi.
"Hai ngày nay uống thuốc thì đỡ hơn." Thôi An Na mím môi, "Vào ngồi đi."
Cô ấy rót cho họ một cốc nước và thản nhiên hỏi: "Tại sao Thanh Dao cũng tới đây?"
Tiêu Chính Vũ nói: "Cô ấy ăn giấm (ghen), nháo nhào đòi theo."
Nhạc Thanh Dao không thể tin được rằng Tiêu Chính Vũ lại nói câu này, cô gào thét trong lòng, mình đòi theo lúc nào! Đây chắc chắn là lần bị hắt nước bẩn tồi tệ nhất.
Thôi An Na nhìn Nhạc Thanh Dao, "Thật sao?"
Nhạc Thanh Dao nhanh chóng giải thích, "Thực ra là Chính Vũ nói rằng cô bị bệnh, cho nên tôi muốn qua đây thăm thôi."
Thôi An Na đang cầm một cốc nước, khó nén nở một nụ cười, "Chính Vũ, em muốn nói vài câu với một mình Thanh Dao, có thể không?"
Tiêu Chính Vũ đứng lên, "Tôi đi ra ngoài trước."
Sau khi Tiêu Chính Vũ rời đi, Thôi An Na nhìn Nhạc Thanh Dao như một đứa bị thần kinh.
Nhạc Thanh Dao rất khó chịu khi bị nhìn như vậy.
"Cô vẫn không muốn rời khỏi anh ấy, làm chậm trễ cuộc đời anh ấy, cô thấy vui lắm hả?"
Nhạc Thanh Dao đặt cái ly trong tay xuống, hôm nay cô muốn nói rõ ràng: "An Na, tôi và Chính Vũ đã chính thức qua lại."
Thôi An Na khẽ cau mày, "Ý của cô là?"
"Lúc đầu, tôi quả thật đã giả vờ có mối quan hệ với anh ấy.
Sau khi cô nói chuyện với tôi vào ngày hôm đó, cha mẹ của Chính Vũ cũng đã nói chuyện với tôi và tôi đã thừa nhận với họ.
Tuy nhiên, Chính Vũ nói rằng anh ấy rất nghiêm túc.
Và tôi cũng vậy, tôi phát hiện ra rằng mình cũng thực sự thích anh ấy.
"
Thôi An Na mím chặt môi, "Tôi không tin."
"Anh ấy vẫn luôn coi cô là bạn, tôi nghĩ nhiều năm như vậy cô cũng nên hiểu rõ.
Nếu anh ấy thích cô thì hai người đã ở bên nhau lâu rồi." Nhạc Thanh Dao tiếp tục nói: "Tôi nghĩ, hôm nay anh ấy đưa tôi tới đây là muốn ám thị cho cô biết."
Thôi An Na nhất quyết không tin, "Nếu anh ấy coi tôi là bạn thì cũng chỉ coi cô là ân nhân cứu mạng mà thôi."
"Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó anh ấy nói anh ấy thích tôi."
Thôi An Na nghe thấy câu anh ấy nói anh ấy thích tôi, trái tim đột nhiên lạnh lẽo.
Cô ta đã đợi mười mấy năm, làm sao có thể thua Nhạc Thanh Dao chứ?
"An Na, từ bỏ đi." Nhạc Thanh Dao khuyên nhủ như một người bạn, "Nếu tính không sai thì cô cũng tầm tuổi anh ấy.
Hiện tại anh ấy đã ở bên tôi rồi, cô cũng nên đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Cô xinh đẹp, có khí chất, lại tài hoa.
Trên thế giới này có rất nhiều người đàn ông ưu tú, người phù hợp nhất là ở tương lai, không phải trong quá khứ.
"
Nói mãi nói mãi, nước mắt của Thôi An Na tuôn rơi, cô ấy lấy hai tay che mặt, không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ đó.
Nhạc Thanh Dao hoảng sợ, mặc dù không phải đàn ông nhưng cô không thể chịu đựng được khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy khóc trước mặt mình.
Có nên gọi Tiêu Chính Vũ vào dỗ cô ấy không?
Vẫn là thôi đi.
Nhạc Thanh Dao ngồi ở bên cạnh, đưa tay lên vuốt lưng cô ấy, "Có chuyện gì thì cứ nói, đừng khóc."
Thôi An Na nức nở khóc: "Tôi thực sự...!rất yêu anh ấy."
Nhạc Thanh Dao rút một ít khăn giấy và đưa cho cô ấy, "Mặc dù, tôi đã lấy đi người cô thích.
Nhưng lương tâm tôi trong sạch, bởi vì không phải tình yêu nào trên đời này cũng là lưỡng tình tương duyệt.
Khi gặp được đúng người, đúng thời điểm, hai bên cùng thích nhau mới gọi là yêu.
Người cứ cố chấp mãi mới gọi là ngốc ".
"Cô không cần phải ra vẻ trước mặt tôi.
Cho dù Chính Vũ có thích cô thì cũng là vì cảm kích mà thôi."
Nhạc Thanh Dao nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chính Vũ là trong một bữa tiệc, cô đã làm đổ một ly rượu lên quần áo của anh, Tiêu Chính Vũ thậm chí không muốn nói nhiều lời với cô, luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng.
Nhạc Thanh Dao nghĩ, nếu cô không cứu anh, thì có lẽ họ sẽ không có bất cứ giao lưu nào.
Thôi An Na tiếp tục che mặt, không muốn nhìn thấy cô, "Cô đi đi."
"Vậy để tôi gọi Chính Vũ vào."
"Không, đừng." Thôi An Na hét lên: "Mấy người đi hết đi, để cho tôi yên tĩnh."
Nhạc Thanh Dao đứng lên, "Vậy cô giữ gìn sức khỏe."
Sau đó cô đi ra ngoài.
Truyện dịch chỉ đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Tiêu Chính Vũ đang ngồi trên ghế sô pha ở sảnh khách sạn, thấy cô đi xuống, liền đứng dậy đi tới.
"Sao rồi?"
Nhạc Thanh Dao nói: "Em đã nói với cô ấy chuyện của chúng ta, cô ấy cần thời gian để tiếp thu."
Tiêu Chính Vũ ôm vai cô, "Đi thôi."
"Anh làm chậm trễ người ta hơn mười năm, không cảm thấy có lỗi hả?" Nhạc Thanh Dao hỏi.
"Trước đây anh cũng đã nói rõ ràng với cô ấy rồi, hai người bọn anh chỉ là bạn."
Nhạc Thanh Dao thở dài, mặc dù cô chưa từng cố gắng thích một người mà không thích mình hơn mười năm, nhưng chỉ cần nghĩ đến điều đó, cô đã cảm thấy buồn bã.
Nhạc Thanh Dao nắm lấy tay anh, "Tối nay tới nhà em, em nấu cơm cho anh ăn."
"Được."
Xe của Viên Hàng và Dư Hân Khiết tình cờ đi ngang qua cửa khách sạn, Dư Hân Khiết đang ngồi ở ghế phụ nhìn thấy Nhạc Thanh Dao và Tiêu Chính Vũ đang nắm tay nhau bước ra khỏi khách sạn.
Dư Hân Khiết thu hồi ánh mắt, trợn mắt nhìn về phía trước, "Con tiện nhân Nhạc Thanh Dao đó còn dám đeo bám Tiêu Chính Vũ, thật không biết xấu hổ."
Viên Hàng cười nói: "Cô ta không có ưu điểm gì, chỉ có da mặt dày mà thôi."
Dư Hân Khiết đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nhìn Viên Hàng, "Viên Hàng, anh nghĩ sao nếu chúng ta tiết lộ tin tức về việc Nhạc Thanh Dao lợi dụng Tiêu Chính Vũ?"
Viên Hàng nói: "Không khả thi.
Nếu cô ta và Tiêu Chính Vũ không thừa nhận, thì chúng ta sẽ lại cấp