Ra khỏi văn phòng, Nhạc Thanh Dao hỏi Quan Cảnh Hoa ở bên ngoài, "Cà phê pha ở đâu vậy?"
Quan Cảnh Hoa nói: "Để tôi, cô ngồi đi."
"Tôi đi, anh nói cho tôi biết cà phê ở đâu là được."
Quan Cảnh Hoa chỉ vào tủ đựng đồ uống bên phải, " Tiêu tổng muốn uống thì mới xay.
Máy pha cà phê ở trong phòng trà ở đằng kia."
"Ok." Mỗi tầng của tập đoàn Truyền Kỳ đều có một phòng trà, trang trí giống như Starbucks.
Đây quả thực là công ty giải trí lớn nhất Trung Quốc.
Nhạc Thanh Dao mang hai tách cà phê mới pha vào văn phòng, Quan Cảnh Hoa đang báo cáo về công việc, Tiêu Chính Vũ vừa đọc thông tin vừa nghe anh ấy nói.
Nhạc Thanh Dao đặt một tách cà phê bên cạnh Tiêu Chính Vũ, sau đó đi đến chiếc ghế sô pha bên cạnh để ngồi xuống.
Sau khi uống cà phê được một lúc, trước khi Quan Cảnh Hoa hoàn thành báo cáo của mình, Nhạc Thanh Dao lấy kịch bản mang theo trong túi ra và bắt đầu đọc và ghi nhớ lời thoại của mình.
Sau khi Quan Cảnh Hoa báo cáo xong, liền mở cửa đi ra ngoài.
Tiêu Chính Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Nhạc Thanh Dao đang đọc kịch bản một cách nghiêm túc, nhấp một ngụm cà phê do cô pha, mùi hương không tốt lắm, nhưng uống lại rất ngon.
Nhạc Thanh Dao xem một lúc bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cà phê cũng không thể cứu vãn được, cô ngủ quên trên sô pha.
Tiêu Chính Vũ lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đã nằm lăn trên sô pha, anh đứng dậy, cởi áo vest, cúi xuống đắp cho cô, sau đó hôn nhẹ lên trán cô.
Lúc này Quan Cảnh Hoa mới mở cửa đi vào, nhìn thấy cảnh này, "Tiêu tổng, tôi xin lỗi!" Một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng bị đóng lại.
Tiêu Chính Vũ: "..."
Nằm trên sô pha, Nhạc Thanh Dao nhàn nhã tỉnh lại, dụi dụi mắt, nhìn thấy Tiêu Chính Vũ ngồi ở bên cạnh, " Xin lỗi, em ngủ quên mất."
Tiêu Chính Vũ nhìn cô, "Anh phát hiện, em ngủ rất giỏi."
"Em rất dễ buồn ngủ."
"Vậy em ngủ đi, đợi bữa trưa thì anh gọi em."
"Hiện tại em không buồn ngủ." Nhạc Thanh Dao ngồi dậy, sau đó mới nhớ tới nhiệm vụ của mình hôm nay, "Tiêu tổng, anh có chỉ thị gì không?
" Giúp anh đọc một kịch bản và phân tích xem nó có đáng để đầu tư hay không."
Nhạc Thanh Dao lập tức có tinh thần, "Được."
Bước sang tháng 11, nhiệt độ giảm từ mức 20 độ xuống còn 10 độ sau một đêm.
Sáng sớm, Lưu Mộng Kỳ gọi tới, cô ấy đã hét lên: "Thanh Dao, mình không có quần áo để mặc.
Chiều nay cậu đi dạo mua đồ với mình."
"Chị ơi, từ năm ngoái chị khỏa thân đến bây giờ à?" Nhạc Thanh Dao nhớ rằng quần áo của Lưu Mộng Kỳ nhiều tới mức không thể nhét vừa hai tủ quần áo, phải thường xuyên bỏ một ít.
"Quần áo năm ngoái xấu, khó coi nữa." Lưu Mộng Kỳ ngao ngán: "Mặc kệ, hôm nay trời lạnh muốn chết, mình nhất định phải đi mua quần áo."
"Buổi chiều mình có sự kiện phải tham gia."
"Buổi tối thì sao?"
Nhạc Thanh Dao cười xin lỗi, "Xin lỗi, đã có hẹn với Tiêu tổng vào tối nay."
"Có cần trọng sắc khinh bạn rõ ràng thế không?"
Nhạc Thanh Dao nói: "Trọng bạn khinh sắc mới là không bình thường".
"Bỏ đi, mấy ngày nữa hai người lại phải xa nhau, tạm thời nhường cậu cho chủ tịch nhà cậu, mình mua trên mạng vậy."
Nhạc Thanh Dao tính qua, hai ngày nữa cô sẽ đến Hoành Điếm.
Sau khi khai máy, cô không có thời gian rảnh rỗi trong hai tháng tới.
"Đúng rồi, khi nào bộ phim mới của cậu sẽ khởi quay."
"Cuối tháng, tới lúc đó phải đi Bắc Kinh, nghĩ đến là thấy lạnh rồi."
"Mang thêm nhiều quần áo chút."
"Ừ, vậy nên phải mua ngay."
Nhạc Thanh Dao tham gia một sự kiện được tổ chức ở quảng trường trung tâm vào buổi chiều, buổi tối cùng Tiêu Chính Vũ ăn tối.
Sau khi ăn tối, Tiêu Chính Vũ lái xe đến cửa hàng cao cấp.
Nhạc Thanh Dao xuống xe, "Anh muốn mua quần áo?"
Tiêu Chính Vũ đi vòng qua đầu xe, khoác vai cô dẫn cô đi vào cửa hàng quần áo, "Mua cho em."
"Em có rất nhiều quần áo, đủ mặc."
"Mua cái gì đó mới."
Sau khi vào cửa hàng, Nhạc Thanh Dao không khỏi lật thẻ kiểm tra giá cả quần áo, nhìn xong giá, liền im lặng treo trở lại.
"Mặc thử cái này xem."
Nhạc Thanh Dao quay đầu lại, Tiêu Chính Vũ đang cầm một chiếc áo khoác bông dài màu nâu, "Cái này dày quá, đến Bắc Cực cũng có thể mặc."
"Thử đi."
Nhạc Thanh Dao đưa túi cho Tiêu Chính Vũ, lấy chiếc áo khoác đệm bông nặng trĩu mặc vào, soi gương, rồi nhìn anh, "Em vốn dĩ đã quê mùa rồi, mặc này xong càng quê hơn."
"Giữ ấm." Tiêu Chính Vũ đứng sau lưng cô và giúp cô vén tóc ra khỏi quần áo.
"Rất hợp.
Chọn cái này."
Nhạc Thanh Dao mở xem giá trên đó, chiếc áo này có giá 80.000 tệ.
Nhạc Thanh Dao hỏi cô gái phục vụ mua sắm bên cạnh, "Cái này có giảm giá không?"
Cô nhân viên mỉm cười, "Thưa cô, chúng tôi không có bất kỳ chương trình giảm giá nào ở đây."
Nhạc Thanh Dao lại nhìn Tiêu Chính Vũ, "Nó quá đắt."
"Anh trả tiền."
Cô nhân viên ở bên cạnh mỉm cười, "Cô ơi, bạn trai cô giàu như vậy, cô sợ gì chứ."
Nhạc Thanh Dao chớp mắt, "Làm sao cô biết anh ấy giàu có?"
"Nhìn khí chất là có thể nhận ra ạ." Cô nhân viên nói.
Nhạc Thanh Dao nhìn lại Tiêu Chính Vũ, nếu không biết anh, vô tình nhìn thấy anh trên phố, phản ứng đầu tiên sẽ nghĩ chắc chắn anh rất giàu có.
Cô nhân viên nói: "Cô ơi, cô có muốn xem áo len không?"
Nhạc Thanh Dao chỉ vào Tiêu Chính Vũ, "Có gì thích hợp với anh ấy không?"
"Có ạ." Cô nhân viên mỉm cười, "Chúng tôi vừa mới nhập một số trang phục tình nhân, làm bằng lông cừu nhập khẩu.
Để tôi đưa cho cô xem".
Kiểu dáng áo len đôi giống nhau nhưng kích cỡ và màu sắc khác nhau, nam thì đen, nữ thì trắng.
Nhạc Thanh Dao đặt chiếc áo len trên ghế sô pha trong cửa hàng để kiểm tra chất liệu và hoa văn, quay đầu nhìn Tiêu Chính Vũ, "Mặc đồ đôi có bị ngớ ngẩn không nhỉ?"
Tiêu Chính Vũ thờ ơ nói: "Cùng em làm quá nhiều chuyện ngốc nghếch rồi, cái này cũng không tệ."
Cô nhân viên ở bên cạnh che miệng cười.
Nhạc Thanh Dao ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Khi nào có người khác bên cạnh, chừa cho em chút mặt mũi."
Tiêu Chính Vũ: "Em có cần quần áo nữa không nào?"
"Để em