Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được

Chương 7


trước sau


Edit: Su ???????????? 05/12/2020
Ngày hôm sau hẹn gặp mặt ở nhà hàng cơm Tây.
Tay Nhạc Thanh Dao đặt ở trên bàn, thân trên hơi hơi nghiêng về phía trước, "Anh làm bạn trai trên danh nghĩa của tôi, chủ yếu là làm để truyền thông cùng người trong giới giải trí thấy.

Anh yên tâm, tôi sẽ không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân, bao gồm gia đình, tình yêu, tài sản.

Về tình yêu, nếu trong vòng một năm tới, anh gặp được cô gái mình thích, chúng ta có thể kết thúc, hơn nữa sẽ không dây dưa gì nữa."
Tiêu Chính Vũ định thần nhàn hạ mà nhấp một ngụm rượu vang đỏ, "Lăng xê có rất nhiều loại, vì sao lại lựa chọn phương thức này."
Nhạc Thanh Dao cắn cắn môi, "Nếu anh không muốn, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng."
Tiêu Chính Vũ hít sâu một hơi, "Tôi chưa nói không muốn."
Nhạc Thanh Dao không xác định mà nhìn hắn, "Vậy anh đồng ý sao?"
Tiêu Chính Vũ không hề hỏi cô nguyên nhân, nâng nâng mắt, đáp: "Thử xem."
Nhạc Thanh Dao nheo lại đôi mắt cười cười, "Vậy đợi lát nữa chúng ta ăn cơm xong, đi dạo phố một lát!"
"Dạo phố?"
Nhạc Thanh Dao cắt một khối bò bít tết bỏ vào trong miệng, "Chính là đi dạo phố, như vậy có thể mau chóng hấp dẫn sự chú ý của paparazzi."
Nhạc Thanh Dao đã đem nghĩ nghĩ kỹ rồi, đầu tiên đương nhiên không thể tùy tiện công khai, chỉ có thể là cố ý cùng Tiêu Chính Vũ có hành động tình cảm, cũng cố ý làm paparazzi chụp được.

Chờ đến khi truyền thông xuất hiện các loại ngôn luận cùng suy đoán, bọn họ mới bắt đầu đứng ra thừa nhận quan hệ.
Kịch bản kiểu này, Nhạc Thanh Dao vẫn tương đối hiểu biết.
Buổi tối đường đi bộ thực náo nhiệt, hai bên cửa hàng lóe chói mắt đèn nê ông.
Cùng Tiêu Chính Vũ sóng vai đi ở trên đường, Nhạc Thanh Dao thường nhìn quanh một bốn phía, quan sát xem có paparazzi chụp ảnh hay không.

Nhìn thấy một tiệm giày, Nhạc Thanh Dao nói với Tiêu Chính Vũ: "Vào xem đi."
Tiêu Chính Vũ chưa từng mua đồ trên phố, quần áo của anh đều là hàng đặt riêng, đây chínhlà là lần đầu tiên đi dạo phố.

Nhạc Thanh Dao quen cửa quen nẻo mà vào tiệm giày, dọc theo kệ để hàng nhìn mặt trên giày.
Tiêu Chính Vũ mặc tây trang bước vào cửa hàng giày nữ, khiến cho nhân viên cửa hàng cùng khách hàng đều chú ý.

Chụm đầu ghé tai mà nói: "Trời ạ, vừa cao lại soái, hơn nữa, xem đồng hồ trên tay anh ta, ít nhất cũng mấy chục vạn."
"99% là cao phú soái, nhưng người phía trước anh ta kia, hẳn là bạn gái rồi."
"Chắc vậy, tôi cảm thấy bạn gái anh ta trông rất quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi."
......
Nhạc Thanh Dao chuyên tâm xem giày, cũng không để ý tới người bên cạnh nói như thế nào.

Nhìn trúng một đôi giày cao gót, nhìn nhìn da cùng gót chân, côm đem túi xách trên tay đưa cho Tiêu Chính Vũ, "Anh giúp tôi cầm, tôi thử một chút."
Đối với Tiêu Chính Vũ, Nhạc Thanh Dao trước nay chưa từng khách khí.
Cô ngồi xuống ghế sô pha, thử một đôi giày cao gót màu đen, thực sự vừa chân.

Đi thử vài bước, cũng thực thoải mái.
Người bán hàng lại đây cười nói: "Tiểu thư, đây là mẫu giày cao gót mới nhất trong cửa hàng của chúng tôi, gần nhất bán rất chạy."
Nhạc Thanh Dao nhìn nhìn giá cả, 348 tệ, "Có giảm giá không?"
"Có, chúng ta hiện tại đang đẩy mạnh tiêu thụ, có thể giảm giá 8%."
Bát bát chiết, Nhạc Thanh Dao tính một chút, vẫn hơn 300 tệ.
"Có thể giảm giá 20% sao?"
"Xin lỗi, tiểu thư, cửa hàng chúng tôi không thể giảm hơn."
"Gói lại đi." Nói lời này chính là Tiêu Chính Vũ.
Nhạc Thanh Dao cũng không muốn làm khó xử người bán hàng.

Nhạc Thanh Dao duỗi tay hướng về Tiêu Chính Vũ, "Đưa túi xách cho tôi."
Tiêu Chính Vũ đưa túi cho cô, từ trong ví tiền lấy ra thẻ tín dụng, đưa cho người bán hàng.

Nhạc Thanh Dao mới vừa lấy ra thẻ, nhưng người bán hàng đã đem thẻ của Tiêu Chính Vũ tới quầy thu ngân.
Nhạc Thanh Dao giơ thẻ trên tay muốn nói, "Ta mang theo thẻ mà."
"Dùng của tôi đi."
Nhạc Thanh Dao cảm thấy có chút băn khoăn, "Thực ra, anh đồng ý với tôi 3 điều kiện, có thể không cần vì tôi tiêu tiền."
Tiêu Chính Vũ nhìn cô, "Cùng bạn gái đi dạo phố, để bạn gái quẹt thẻ mà bị paparazzi chụp được, tôi làm sao mà chịu nổi?"
Nhạc Thanh Dao: "......"
Dường như

rất có lý.
Vì mặt mũi của tổng giám đốc Tiêu, Nhạc Thanh Dao quyết định không so đo.
Ra khỏi cửa hàng giày, thật mau đã thấy cuối đường đi bộ.


Nhạc Thanh Dao nhìn xung quanh vài lần, cũng không thấy có người chụp lén bọn họ.
Cô đang suy nghĩ có nên tự chụp một cái, rồi tự mở tài khoản Weibo khác đăng lên.

"Nhìn xe đi."
Một chiếc xe lướt nhanh qua trước mặt Nhạc Thanh Dao, vừa rồi cô vẫn luôn thất thần, đi tới đường cái cũng không chú ý, còn tiếp tục đi phía trước.

May mà có Tiêu Chính Vũ giữ cô lại.
Nhạc Thanh Dao lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nhìn nhìn tay mình đang bị nắm lấy, đột nhiên nghĩ đến, "Tiêu tổng, chúng ta nắm tay đi thôi."
Bộ dạng này mới đủ rõ ràng!
"Tùy cô." Tiêu Chính Vũ buông lỏng cổ tay cô, chuyển thành dắt tay.
Đèn xanh, Tiêu Chính Vũ nắm tay cô đi qua đường cái.
Ngày hôm sau, Nhạc Thanh Dao tìm khắp các trang báo giải trí và các tài khoản bát quái, mà vẫn không thấy mình đâu.

Xem ra, cô vẫn đánh giá cao địa vị của mình trong mắt paparazzi.
Nàng gửi cho Tiêu Chính Vũ một tin nhắn: Hạng người nhỏ bé như tôi đến paparazzi cũng không thèm chú ý.
Tiêu Chính Vũ đáp: Paparazzi không có khả năng một ngày 24 giờ đi theo cô.
Nhạc Thanh Dao nghĩ nghĩ, cũng đúng.

Tuy rằng côbị paparazzi chú ý trình độ không đủ cao, nhưng Tiêu Chính Vũ bị chú ý trình độ rất cao.

Bọn họ ngày hôm qua, trắng trợn táo bạo mà nắm tay đi qua đường cũng chưa có paparazzi nào bát quái, nhất định là vì xung quanh không có paparazzi.
Nhạc Thanh Dao: Vậy mấy ngày tới anh có bận gì không? Chúng ta tiến tục...
Tiêu Chính Vũ: Giữa trưa.
Nhạc Thanh Dao:??
Tiêu Chính Vũ: Ăn cơm.
Vì thế, để hấp dẫn sự chú ý của paparazzi, Nhạc Thanh Dao cùng Tiêu Chính Vũ lại hẹn ăn cơm trưa.
Nhà ăn có paparazzi hay không, Nhạc Thanh Dao không xác định, nhưng chắc chắn có Dư Hân Khiết.

Dư Hân Khiết cũng thường cùng Viên Hàng ăn ở đây.
Nhạc Thanh Dao nhìn thấy cô ta, kéo tay Tiêu Chính Vũ đi qua, mỉm cười chào hỏi, "Hân Khiết, thật trùng hợp, các cô cũng ở đây?."
Dư Hân Khiết nhìn lướt qua Tiêu Chính Vũ, không tình nguyện mà cười cười, "Là thực sự trùng hợp."
Nhạc Thanh Dao liếc liếc mắt nhìn Viên Hàng, "Hai người từ từ ăn, không làm phiền."
Chờ Nhạc Thanh Dao đi rồi, Dư Hân Khiết vứt dao nĩa trên tay xuống bàn, ngực phập phồng.

Viên Hàng nhắc nhở, "Nơi này là nơi công cộng, chú ý hình tượng."
Dư Hân Khiết giương mắt nhìn thoáng qua Viên Hàng, bưng lên nước uống một ngụm, "tôi no rồi, chúng ta đi thôi."
Dư Hân Khiết cầm túi xách đứng lên, Viên Hàng cũng đi theo khỏi ra nhà ăn.
Lên xe, Dư Hân Khiết lửa giận lập tức bạo phát ra ngoài, "Tiêu Chính Vũ có phải hay không bị mù, cái loại phụ nữ như vậy mà anh ta cũng có thể nhìn trúng."
Viên Hàng lại lần nữa nhắc nhở, "Chú ý hình tượng."
Dư Hân Khiết ngực kịch liệt phập phồng, nhìn Viên Hàng nói: "Anh xem bộ dạng đắc ý vừa rồi của cô ta, quả thực chính là cố ý muốn tôi khó chịu!"
________
Lần đầu edit, có gì sai sót mong mọi người thứ lỗi.

Nếu phát hiện lỗi sai chính tả hoặc câu văn không đúng thì các bạn hãy cmt để mình sửa nhé.

Cảm ơn mọi người đã đọc.

Nhớ nhấn ???? cho mình nha❤.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện