Edit: Su ???????????? 15/3/2021
Viên Hàng trong lòng cũng tức giận, không thể hiểu được vì sao lại bị Nhạc Thanh Dao đá.
Cho rằng Nhạc Thanh Dao di tình biệt luyến với Tiêu Chính Vũ, là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, lại không nghĩ rằng thế mà cô ta thật sự có thể bám vào Tiêu Chính Vũ.
"Viên Hàng, anh nói xem, tại sao Nhạc Thanh Dao đột nhiên cùng Tiêu Chính Vũ hợp tác?" Vì tiếp cận Tiêu Chính Vũ, Dư Hân Khiết ngầm tốn không ít công phu, cũng vận dụng không ít quan hệ, nhưng Tiêu Chính Vũ vẫn trước sau lãnh đạm.
Nếu Tiêu Chính Vũ đối tất cả mọi người như thế thì trong lòng cô cũng không đến mức khó chịu, nhưng cố tình, anh ta lại đối với Nhạc Thanh Dao là ngoại lệ.
Điều này làm cho cục tức trong lòng cô như thế nào cũng không phát tiết ra được.
Viên Hàng thở dài một hơi, "Tôi cũng thấy rất kỳ quái, theo tôi được biết, Nhạc Thanh Dao cùng Tiêu Chính Vũ trước giờ chưa từng có gì qua lại."
"Nhất định là nữ nhân đê tiện kia dùng thủ đoạn!" Đôi tay Dư Hân Khiết gắt gao nắm chặt lấy túi xách, "Tôi xem cô ta có thể giả bộ thanh thuần bao lâu."
Ăn cơm trưa, Tiêu Chính Vũ cùng Nhạc Thanh Dao đi tới bãi đỗ xe.
Ấn khóa xe, Nhạc Thanh Dao đi đến cửa xe trước, quay đầu nhìn xe Tiêu Chính Vũ ở bên cạnh, "Tiêu tổng, tôi không làm chậm thời gian của anh chứ."
Tiêu Chính Vũ nói: "Ai mà chẳng phải dành thời gian ăn cơm."
Nhạc Thanh Dao yên lòng, "Hay là, lần sau chọn chỗ nào gần công ty anh một chút, thời gian rảnh của tôi tương đối nhiều."
"Tôi chỉ chọn nhà hàng, không chọn địa điểm."
"Được."
Nhạc Thanh Dao gần đây thật sự có chút nhàn rỗi.
Tuy rằng là diễn một ít nhân vật nhỏ, ít ra vẫn là có thông cáo, nhưng mà gần đây thật sự là nhàn đến hoảng.
Cũng may 《 Cung Ngọc 》cuối tuần sau sẽ bắt đầu quay, nếu không cô thật sự thành người rảnh rỗi trong công ty.
Tìm một quán cà phê sáng sủa ngồi xuống, Nhạc Thanh Dao bắt đầu xem kịch bản《 Cung Ngọc 》.
Trong khoảng thời gian này, kịch bản cô đã xem rất nhiều lần, nhiều chỗ lời kịch cô đều có thể thuộc, nhưng cô vẫn không thỏa mãn với việc chỉ thuộc đài từ, còn muốn cân nhắc mỗi một lời thoại nên diễn như thế nào.
Gọi một ly cà phê, ngồi bốn tiếng.
Chờ đến khi hoàng hôn mặt trời lặn, cô mới cất kịch bản và rời đi.
Lúc nhận được điện thoại của giám đốc Mã Vân Tường ở bộ phận quản lý nghệ sĩ, Nhạc Thanh Dao còn cảm thấy rất kỳ quái.
Trong điện thoại
M
ã Vân Tường nói hắn muốn cùng một đại đạo diễn Hồng Kông gặp mặt, muốn đem đưa cô theo đề cử với đạo diễn.
Loại chuyện này không phải nên do người đại diện làm sao?
Nhạc Thanh Dao cảm thấy quái quái, nhưng Mã Vân Tường xem như người lãnh đạo trực tiếp, cô cũng không thể cự tuyệt, nếu không về sau ở công ty cô khó có thể mà sống tốt.
Nhạc Thanh Dao lái xe đến kháchsạn mà Mã Vân Tường nói trong điện thoại, tới một căn phòng riêng.
Vào trong, cô mới phát hiện, Viên Hàng cùng Dư Hân Khiết cũng có mặt, mà tên kia đạo diễn lại là đạo diễn nổi tiếng Hongkong Tưởng Duệ Hoa.
Có Hân Khiết ở đó, Nhạc Thanh Dao nhận định tuyệt đối không có chuyện gì tốt.
Mã Vân Tường giới thiệu nói: "Tưởng đạo, vị này chính là Nhạc Thanh Dao của công ty chúng tôi."
Tưởng Duệ Hoa đánh giá Nhạc Thanh Dao từ trên xuống dưới, loại ánh mắt này không phải kiểu thuần túy thưởng thức, mà là mang theo một chút tà niệm.
Nhạc Thanh Dao lễ phép chào hỏi, "Xin chào đạo diễn Tưởng."
Mã Vân Tường chỉ chỉ vị trí bên cạnh Tưởng Duệ Hoa, nói: "Thanh Dao, mau ngồi đi."
Nhạc Thanh Dao đi qua ngồi xuống.
Dư Hân Khiết nói: "Tưởng đạo, Thanh Dao của chúng tôi có tiếng thanh thuần, nếu là đạo diễn khác mời cô ấy ăn cơm, cô ấy đều không đi, cũng chỉ nghe được ngài đã tới, cô mới bằng lòng đến đây."
Tưởng Duệ Hoa hàm chứa cười vỗ vỗ bả vai Nhạc Thanh Dao, dùng một câu dày đặc khẩu âm tiếng Quảng Đông nói: "Nhạc tiểu thư đúng là gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn."
Nhạc Thanh Dao ngoài cười nhưng trong không cười, "Loại diễn viên nhỏ như tôi này nào dám không ra mặt, là Hân Khiết nói quá rồi."
Người phục vụ của khách sạn lục tục mang đồ ăn lên, còn có vài bình rượu trắng nồng độ cao.
Mã Vân Tường nói: "Thanh Dao, Tưởng đạo thích uống rượu, cô lát nữa nhớ bồi ông ấy uống mấy chén."
Nhạc Thanh Dao cười đến rất khó coi, nhìn lướt qua Viên Hàng, Viên Hàng cũng vừa lúc đang nhìn cô.
Tầm mắt Viên Hàng dừng ở trên người Tưởng Duệ Hoa, "Tưởng đạo, tác phẩm mới của ngài dự định khi nào bắt đầu quay?"
Tưởng Duệ Hoa uống một chén rượu, "Hiện tại còn đang tìm kiếm diễn viên, nhanh thì trong vòng ba tháng tới có thể bắt đầu quay."
Dư Hân Khiết nói tiếp, "Tôi xem qua kịch bản, cảm thấy Thanh Dao rất thích hợp một nhân vật bên trong, Tưởng đạo có thể suy xét cho Thanh Dao của chúng ta một vai."
"A?" Tưởng Duệ Hoa hỏi: "Nhân vật nào?"
"Nữ phụ." Dư Hân Khiết nhìn lướt qua Nhạc Thanh Dao nói: "Diễn nữ phụ, Thanh Dao rất nhiều kinh nghiệm."
Nhạc Thanh Dao chỉ cười không nói.
Tưởng Duệ Hoa nhìn cô, "Bộ phim điện ảnh này của tôi có nữ phụ là điểm tuyệt nhất, nếu Nhạc tiểu thư có thể diễn, hôm nào hãy lại đây thử một lần.
Không biết nhạc tiểu thư có chịu hay không?"
"Tưởng đạo không ngại tôi là kẻ vô danh, tôi đương nhiên sẽ đi."
Viên Hàng rót cho Tưởng Duệ Hoa ly rượu đầy, liền giơ lên cái ly, "Tưởng đạo đường xa mà đến, hôm nay chúng ta làm chủ nhà, kính ngài một ly."
Tửu lượng của Nhạc Thanh Dao rất khá, liên tục uống vài chén, mặt cũng không hồng.
Nhưng Tưởng Duệ Hoa uống mấy chén rượu trắng xuống bụng gương mặt đều nổi lên đỏ ửng, tay cũng không an phận, đặt ở sau lưng Nhạc Thanh Dao sờ loạn.
Hóa ra là tên háo sắc.
Nhạc Thanh Dao đứng lên, cười làm lành nói: "Xin lỗi, tôi đi toilet chút."
Ra ngoài, Nhạc Thanh Dao cảm thấy không khí trong toilet còn tươi mát hơn.
Nhạc Thanh Dao mở cửa một ngăn đi vào, ngồi ở trên bồn cầu, lấy di động, gửi cho Tiêu Chính Vũ cái tin nhắn: Tiêu tổng, hoa viên khách sạn phòng 302, cầu cứu.
Nhạc Thanh Dao đã gửi tin nhắn, ở bên trong ngồi trong chốc lát, xem thời gian không sai biệt lắm, mở cửa toilet ra ngoài, Dư Hân Khiết đang ở trước gương chỉnh trang, vui sướng khi người gặp họa mà liếc liếc mắt nhìn Nhạc