Ba ngày trôi qua.
Lúc này, ngay tại bên ngoài sân rộng.
“Các ngươi ra đây đi Ruri, Tamayo.”
Gin đứng dưới trời nắng ở giữa sân, hướng mắt nhìn về mấy bóng người đang đứng ở trong nhà nhìn ra hắn.
Đó chính là Ruri, Tamayo hai người cùng với Shinobu bốn người.
Trải qua thêm 3 ngày, hắn cuối cùng cũng hoàn tất quá trình chuyển hoá, ngay tại tối hôm qua hắn đã thay đổi các tế bào cũ ở trong máu của Ruri và Tamayo bằng các tế bào hoàn chỉnh của mình.
Hiện tại hắn chính là đang chờ đợi hai nàng bước ra những bước chân đầu tiên dưới ánh sáng mặt trời sau hàng trăm năm phải sống trốn chui trốn nhủi trong bóng tối.
Còn về phía Ruri cùng Tamayo lúc này thì vẫn đang có chút do dự, dù sao nỗi sợ hãi mặt trời đã đeo bám các nàng mấy thế kỉ rồi, đã đơn thuần trở thành bản năng của cơ thể.
Các nàng không giống như Gin vậy là người xuyên việt và có tầm nhìn cao rộng, chuyện đi lại dưới ánh mặt trời trong thân xác của loài quỷ thế này, thì ngay cả nằm mơ các nàng cũng chưa từng nghĩ tới đâu.
“Được rồi…”
Lại trải qua thêm vài phút, Ruri cũng không do dự nữa mà bắt đầu mở ra bước chân đi tới, dưới sự kinh ngạc cùng lo âu của những người khác, nàng vậy mà đi thẳng một mạch đến trước mặt Gin rồi ôm chầm lấy hắn.
Hoàn toàn không có một chút hiện tượng đốt cháy nào xảy ra giống như Gin cùng Nezuko lúc trước.
Bởi vì các nàng lúc này đã là hoàn hảo, không cần thiết phải trải qua quá trình thích nghi đó nữa.
“Thật ấm áp, cả ngươi và ánh sáng mặt trời.
Mặc dù mặt trời chính là kẻ thù của chúng ta, nhưng điều kì lạ là ta vẫn ưa thích nó.”
Ruri buông ra hắn, nhẹ nhàng nâng hai tay lên bắt đầu tận hưởng những tia ánh sáng rơi vào trên người mình, chăm chú cảm nhận hương vị buổi sáng từ chúng, một cảm giác ấm áp cùng yên bình mà chỉ có buổi ban mai mới có thể khiến cho con người ta cảm nhận được.
Tiếp đó, là đến phần của Tamayo bước ra, nàng cũng giống như Ruri vậy, tranh thủ tận hưởng không thôi.
Nếu có thể, nàng tình nguyện phơi nắng cả ngày a.
Shinobu ba người (trừ Musaki) đứng ở trong nhà nhìn thấy 3 người bọn hắn đang chơi đùa thì đều hâm mộ không thôi.
Từng người đều mang lấy ánh mắt ao ước nhìn khung cảnh phía trước.
Mãi đến một lúc lâu sau, Gin mới hướng vào trong nhà đi tới, để cho hai vị nữ nhân “trăm tuổi” tiếp tục tự do chơi đùa.
Vừa bước đến cửa, hắn liền phát giác ra được 3 cặp mắt ước ao đang nhìn chằm chằm về phía mình liền có chút không nói.
Nguyên nhân để những thiếu nữ này vẫn còn ở đây cùng với bọn hắn mà không chịu về nhà, hắn sẽ không hiểu sao?
Chỉ là hắn vẫn còn đang cùng với Ruri tiến hành hâm nóng tình cảm, và giải quyết khuất mắt trong lòng của nàng nên mới tạm thời không để ý đến các nàng mà thôi, nói cho cùng thì hắn cũng không phải là sinh vật vô cảm, trái lại hắn đối với những người đã cùng mình trải qua hoạn nạn lại càng thêm có cảm tình, nhất là các thiếu nữ này lại sống cùng hắn dưới một mái nhà nữa.
Dù sao thì giữa giống đực và cái sẽ luôn có một lực lượng gì đó hút lấy nhau, khi chung sống gần nhau lâu quá thì sẽ phát sinh ra một chút tia lửa là chuyện bình thường.
Thế nhưng hắn sẽ không vì những chuyện này mà mất đi lý trí của mình đâu, chuyện quan trọng, đúng sai hay phải trái hắn vẫn là phân biệt được.
Vả lại…
Hắn mới không muốn cái mác ngựa giống gán lên trên đầu mình đâu.
Bởi vì hắn không phải ngựa a.
Có gì thì xin hãy nói hắn là quỷ giống, đừng nói hắn ngựa giống, hắn tuyệt đối không thích.
Mà…dù là ai đi nữa, chỉ cần là một người đàn ông bình thường, có sinh lý bình thường thì khi rơi vào tình cảnh này thì vẫn sẽ như hắn mà thôi.
Cái gì mà đã sống hơn 900 năm, tính ra ý thức của hắn còn chưa tới 40 tuổi, ký ức trong 900 năm kia của hắn chỉ là tựa như một bộ phim điện ảnh nhàm chán được tua nhanh mà thôi.
Ngươi dám chắc khi ngươi nằm trong trường hợp của ta ngươi có thể kiềm chế đến bây giờ sao?
“Các ngươi dự tính được nơi chúng ta sẽ đi sao?”
Gin nhìn lấy các nàng một chút rồi dò hỏi.
Đây đương nhiên là chuyện hắn đã từng hứa dẫn các nàng đi chơi một buổi rồi, từ khi đánh Muzan xong thì hắn cũng cho các nàng tự quyết tất cả.
“Nha, 3 ngày sau ở Tokyo sẽ tổ chức lễ hội pháo hoa, cả bảy người chúng ta cùng qua đó để ngắm pháo hoa a.”
Shinobu thu hồi ánh mắt hâm mộ kia, rồi nhẹ giọng đáp.
Chuyện đi ngắm pháo hoa các nàng đương nhiên cũng không muốn hắn sẽ cảm thấy khó xử phải lựa chọn ai là người đi ngắm cùng.
Mà dù có lựa chọn thì các nàng chắc chắn sẽ bị hắn không thương tiếc gạt qua một bên, nên cuối cùng đi cùng nhau là biện pháp tốt nhất.
Nhưng đó chỉ là khi đi ngắm pháo hoa mà thôi, còn về buổi tiệc ăn cùng các nàng thì hắn phải thực hiện riêng.
Về phần buổi tiệc đó ăn thứ gì thì vẫn còn là một ẩn số, chỉ có các nàng mới biết được mà thôi.
“Lễ hội pháo hoa? À…bất tri bất giác đã đến cuối tháng 7 rồi a, thời gian trôi qua thật nhanh.”
Đối với lễ hội pháo hoa, Gin cũng không có xa lạ gì, bởi vì hắn cũng từng cùng Tamayo đi xem qua một lần vào năm ngoái rồi đâu.
Cảm khái một câu, sau đó Gin liền hỏi thăm tình trạng của các nàng: “Mặc dù hiện tại có chút trễ nhưng thương thế của các ngươi thế nào rồi? Đã khỏi hẳn sao?”
“Ngươi yên tâm, chúng ta thương thế cũng không nặng, nên bây giờ đã khỏi hẳn.”
Thấy hắn đột nhiên quan tâm, Kanae, Shinobu, Mitsuri ba người liền thầm vui trong bụng, sau đó Kanae liền mở lời nói.
“Vậy sao? Đã các ngươi đều khoẻ thì một lát nữa tất cả chúng ta cùng đi qua thị trấn bên kia mua thức ăn đi.
Tối nay chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc thịnh soạn a.”
Hắn dùng [Thế Giới Giác Ngộ] quan sát các nàng một chút, khi thấy thân thể các nàng không có ám thương gì để lại thì liền yên tâm mà nói sang chuyện khác.
“Tiệc? Tối nay sẽ có tiệc sao, đại thúc?”
Mitsuri nghe thấy từ “tiệc” thì hai mắt liền sáng lên, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Dù sao cũng đã được 1 tuần nàng không được ăn tiệc rồi a.
Ừm, mới chỉ một tuần mà thôi.
“Đúng vậy, tối nay sẽ tổ chức tiệc, ngươi sẽ được ăn no.”
Nhìn vẻ mặt tham ăn của Mitsuri, hắn có chút buồn cười gật đầu một cái.
“Yay…yêu chết ngươi rồi, đại thúc!”
Nghe được câu khẳng định của hắn, Mitsuri không nhịn được mà nhào tới dang ra vòng tay ôm lấy eo hắn, khuôn mặt thì liên tục đối với bụng hắn quẹt qua quẹt lại.
Shinobu: Σ(O_O)!?
Kanae: (o_O)!
“Người này…quá cơ hội! Đáng ghét!! Không được, lại có chút tiểu ghen tỵ!”
Đây chính là câu nói trong lòng của hai người hiện tại.
Nếu thật sự có thể ban cho người khác biệt danh thì hai nàng liền sẽ cho Mitsuri một cái gọi là Mitsuri Cơ Hội!
Giả bộ bất ngờ đồ, giả bộ kinh ngạc đồ…
Cuối cùng chả phải cũng lao tới lợi dụng ôm lấy hắn a, lần trước cũng vậy, mà lần này cũng vậy.
Thật sự là quá ghê tởm…
“Rồi, rồi, đừng lắc nữa.
Tối nay ngươi muốn ăn gì thì cứ nói chúng ta sẽ mua nhiều hơn.
Những người khác cũng vậy ăn gì cứ nói.”
Gin khe khẽ vuốt lấy mái tóc hồng của nàng, mỉm cười nói.
“Ta muốn ăn thịt nướng!!”
Hắn vừa dứt lời, còn không đợi Mitsuri nói gì thì Musaki liền mở miệng hô lên, cô nàng này chính là có một niềm đam mê thịt nướng mãnh liệt đâu.
“Được! Còn Shinobu cùng Kanae thì thế nào?”
“Cái này ta còn chưa nghĩ ra được, chờ lát nữa đi mua thức ăn rồi lại nghĩ.”
“Ara ara, ta thì thoải mái, chỉ cần mọi người vui vẻ là được rồi.”
“Quả nhiên ngươi vẫn là trưởng thành nhất a, Kanae.”
…
Thời gian lại trôi qua đến buổi chiều.
Đám người cuối cùng cũng đi mua thức ăn trở về.
Đồ mua không nhiều, chỉ đủ một chiếc xe bò mà thôi.
Mà Quỷ Vương đại nhân vốn chính là phải vào vai con bò đó, nhưng với tài trí hơn người của mình, hắn liền mở miệng xin tiền Tamayo phu nhân để mua hai con ngựa kéo xe.
Ngươi không nghe lầm đâu.
Đúng vậy, là đi xin tiền vợ.
Đường đường là Quỷ Vương nhưng hắn lại không có một xu dính túi, tất cả những khoảng phí đều phải để cho các đại phú bà chi trả.
Mồm thì luôn đối với người khác nói “thích gì cứ mua” nhưng thật ra toàn dùng tiền vợ.
Không có thu nhập là khổ thế đấy.
Nhưng mà cái này làm sao có thể trách được hắn đâu?
Bởi vì trước giờ hắn chỉ toàn quỵt tiền a, cần dùng tiền đâu mà phải đi bỏ thời gian quý báu ra để kiếm tiền.
Thế nhưng cũng không thể phủ nhận, chuyện này quả thật là nhục nhã, đây vĩnh viễn sẽ là vết nhơ trong cuộc đời nghèo kiết xác của hắn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã nghèo rồi mà còn sợ vết nhơ gì nữa?
Cho nên tân đại Quỷ Vương đối với chuyện này rất là thoải mái, thậm chí còn hừng hực khí thế mua đồ cho chính bản thân mình đâu.
Không một