Dưới ánh trăng soi sáng, một âm thanh nam tính vang lên, đối với vị lão phụ nhân ở bên dưới bắt đầu tự sự…
“Trong một gia đình nọ có 3 chị em rắc rối, người chị cả chính là người đứng đầu của gia đình, nhưng bản tính lại là rắc rối nhất, luôn gây ra phiền phức cho người em trai út khiến hắn luôn phải rất đau đầu tìm cách để giải quyết sự việc.
Còn người chị gái thứ hai tính tình mặc dù điềm tĩnh và lạnh lùng hơn chị cả, nhưng trình độ gây rối cũng không kém, nàng ta có một loại tình cảm khác lạ với người chị của mình và luôn ve vãng xung quanh nàng khiến nàng cảm thấy rất phiền phức, phiền đến mức cuối cùng trong một lần người chị gái thứ hai vô tình trong lúc tức giận giết chết một vị đầu bếp, người chị cả phải lợi dụng sự việc này để trở mặt cùng nàng, dẫn đến tình cảm chị em rạn nứt.
Cả hai người bọn họ từ lúc đó tựa như mặt trăng với mặt trời một dạng, luôn cách xa nhau và không còn gặp mặt nữa.
Về phần người em út thì hắn là một cái chính thống cu li, luôn luôn thay hai vị tỷ tỷ của mình giải quyết rắc rối, cũng không có gì đặc biệt nên sẽ không nói tới.
Cho đến một ngày nọ, vị đại tỷ kia vì buồn chán mà trốn đi chơi, với tính cách lười biếng kia thì việc nàng trốn đi chơi cũng không quá kì lạ, chỉ là lần đó lại rất khác.
Nàng đã không có một chút tiếng động bỏ lại tất cả mọi thứ mà biến mất.
Cứ ngỡ sau một thời gian ngắn nàng sẽ lại quay về, nhưng lại không.
Một năm…hai năm…mười năm rồi lại 20 năm, nàng cũng không có quay về, đây tuyệt đối không phải là tính cách của nàng.
Và rồi hai người là người chị và người em út còn lại trong gia đình tiến hành gặp mặt bàn bạc một chút.
Thế là người em trai đành phải sử dụng một chút thủ đoạn tách ra một phần ý thức cùng một phần trăm sức mạnh để đi tìm kiếm, bởi vì tình huống đặc biệt hắn không thể sử dụng chân thân đi được, mà phải dùng phương pháp đầu thai chuyển thế.
Và cuối cùng sau một thời gian mấy chục năm thì hắn tìm được nơi tỷ tỷ của mình có lưu lại khí tức, mặc dù đã rất mờ nhạt nhưng với tư cách là người thân thì hắn vẫn nhận ra được chúng.
Truy xét một thời gian, hắn liền cảm nhận được việc này rất bất thường, nên đành dùng một số thủ đoạn cấm kỵ để truy tung, nhưng không ngờ ngay lúc hắn sắp tìm ra được chân tướng thì lại bị một đôi mắt thần bí cho đánh tan, sức mạnh liên tục bị hao tổn theo thời gian mà không có cách nào triệt để giải quyết, chỉ có thể liên tục lâm vào ngủ say để kiềm hãm tốc độ suy kiệt.
Một lần đó hắn ngủ liên tục 50 năm, khi tỉnh lại, không còn cách nào khác, hắn phải tìm kiếm một người tuỳ tùng để trợ giúp trông coi bản thân khi hắn lâm vào ngủ say.
Rồi vào một ngày nọ, hắn phát hiện một người cực kì thích hợp để làm việc này, chẳng những là cực kì thích hợp, trên thân nàng vậy mà lại có khí tức của đại tỷ hắn.
Phải biết khí tức của nàng nếu trừ những người hầu cận tại Đền Thờ ra, thì tuyệt nhiên chỉ có thể xuất phát từ khu vực ngôi nhà hoang đó mà thôi, mà lại là còn tại thời điểm nàng xuất thủ không bao lâu, nên mới có thể dính lên trên người như thế này.
Thế là hắn dựa vào đó bắt đầu tìm kiếm người đầu tiên mang khí tức của nàng, chỉ là đã hơn 100 năm trôi qua rồi, mặc dù có thể tìm được những người mang lấy khí tức của nàng nhưng đa phần chỉ là được di truyền lại, chẳng còn ai có mối liên quan trực tiếp đến vụ việc năm xưa nữa.
Tất cả những người liên quan đều đã chết hết, vì thế nên hắn chỉ có thể tận dụng khoảng thời gian còn lại của mình vừa ngủ say trì hoãn thời gian, vừa tìm kiếm trong vô vọng suốt vài thế kỉ.
Cho đến một ngày, hắn chạm mặt phải một nữ quỷ, trên thân nó vậy mà có mang lấy cực kì nồng đậm khí tức của đại tỷ hắn, tựa hồ đã từng tiếp xúc trực tiếp mà không phải di truyền qua nhiều thế hệ như những kẻ khác, hắn muốn bắt lấy nó, muốn tra khảo và đọc mọi ký ức của nó.
Thế nhưng cuối cùng nó vẫn là chạy thoát!!!
Một con quỷ hạ đẳng vậy mà có thể chạy thoát khỏi bàn tay của hắn!!!
Chỉ là sinh vật khiếm khuyết vậy mà dám ở trong tay hắn chạy thoát!!!
Nó nghĩ nó là ai!!!”
Ùng…ùng…ùng…
Rắc…rắc…oanh!
Bầu trời vốn đang trống vánh “trời quang mây tạnh” ánh trăng soi sáng vạn vật, thì sau khi bốn câu cuối cùng của hắn vừa rơi xuống, mây đen lập tức tụ tập mà xoay tròn cuồn cuộn, tạo thành một vòng xoáy hắc vân bao phủ phạm vi vài dặm trên bầu trời, lôi đình len lỏi liên tục loé sáng trong màn đêm.
Thế nhưng khung cảnh hùng vĩ này chỉ là kéo dài không tới 10 giây liền dần dần tan biến, ánh trăng lại một lần nữa soi sáng khắp mặt đất.
“Cuối cùng vẫn là do cái cơ thể suy yếu chết tiệt này, yếu đến mức ngay cả quyền năng của mình cũng không thể sử dụng được.”
Âm thanh của người thanh niên cao lớn tựa hồ đã bắt đầu bình tĩnh trở lại, thế nhưng vẫn còn có chút cảm xúc bực bội trộn lẫn ở trong đó.
Nếu vẫn giữ được một phần trăm sức mạnh của bản thể như khi vừa xuống tới đây thì mọi chuyện đâu còn khó khăn như vậy nữa.
Theo thời gian dài bị suy yếu hắn cuối cùng chỉ còn giữ lại được một phần vạn sức mạnh trong một phần trăm ban đầu mà thôi.
Điều này khiến hắn cảm giác rất là bực mình.
Thử tưởng tượng ngươi có một ngôi biệt thự sang trọng, nhưng chỉ có thể vào đó tắm một cái, rồi buổi tối lại phải ra ngoài ngủ tại chuồng chó vì không có đủ tiền đóng điện nước thì sẽ biết cảm xúc của hắn hiện tại.
Lại qua một lát, hắn liếc nhìn xuống thân ảnh già nua im như thóc ở phía dưới một chút rồi thấp giọng nói: “Đi thôi…để xem thời đại này có bao nhiêu người đối với mùa hè phát ra tín ngưỡng, hy vọng sẽ có thể hồi phục một chút đi.”
Vừa dứt lời, hắn liền đứng thẳng người lên rồi rời đi, để lại lão phụ nhân còn đứng bơ vơ tại chỗ.
Nói cho cùng thì hắn bây giờ cũng không phải là bản thể, tín ngưỡng chi lực sẽ không được truyền đến tận tay hắn, mọi việc hắn phải tự mình đi tranh thủ.
Mãi đến khi bóng lưng của hắn khuất mất, thì lão phụ nhân mới nhẹ thở ra một hơi, rồi ôm lấy khúc vải trắng khẽ bước theo sau.
Khi nãy hắn dùng người khác để kể chuyện của mình nàng sẽ không hiểu sao?
“Quả nhiên, thần minh là có tồn tại…mà lần này ta vẫn là trèo lên thuyền của một vị thần hùng mạnh bậc nhất trong thần thoại a…”
Đi được vài bước, nàng nhịn không được mà quay người nhìn lại khung cảnh ở sau lưng.
Lúc này toàn bộ cây cối bao phủ xung quanh ngôi đền đã hoàn toàn biến mất, mặt đất ngoại trừ khu vực hai người bọn họ đứng lúc trước, thì mọi thứ đều tựa như bị xới lên một lần vậy, khung cảnh là hỗn độn không thôi.
“…vị thần đại diện cho bão tố và biển cả, Susanoo-no-Mikoto!”
Khi nghĩ đến cái tên này, khuôn mặt già nua không nhịn được mà có chút đắng chát, bởi vì trong truyền thuyết tương truyền thì vị thần này là một vị hung ác.
Thế nhưng nàng sợ sao?
Tất nhiên là sợ rồi, thậm chí còn cảm thấy run rẩy không thôi.
Chỉ là hiện tại mạng sống của nàng đã phụ thuộc vào đối phương, cuối cũng vẫn là không thể phản kháng được gì, chỉ đành phải nhận mệnh chờ khi nào chính mình trở nên vô dụng và bị vứt bỏ mà thôi.
Cho nên là nói, hoàn toàn không cần phải phí tâm sợ hãi chuyện này làm gì.
…
Thành phố Asakusa.
“Đại thúc! Các ngươi tới chơi cái này.”
Giữa con phố nhộn nhịp, Mitsuri bổng nhiên chạy tới một quầy hàng ngồi xổm xuống, sau đó lại quay sang hướng về đám người đang đi theo phía sau hô lên một tiếng.
‘Haha, ngươi đây là muốn cho ông chủ sập tiệm sao, mỗi người trong chúng ta đều dư sức chơi hỏng hắn a.’
Gin cùng Ruri các nàng nghe thấy tiếng gọi liền đi tới nhìn xem, sau khi thấy đó hoá ra chỉ là trò chơi vớt cá thì hắn liền âm thầm nhổ nước bọt một cái.
“Ồ, vị thiếu gia tuấn tú cùng các vị tiểu thư xinh đẹp này, các ngươi có thể thử sức một chút đâu, giá thành ở đây tuyệt đối là rẻ nhất a, các ngươi không phải lo nghĩ.”
Ông chủ thấy bọn hắn tới cũng là rất nhiệt tình mời chào, thậm chí sau khi nói xong hắn còn muốn cho Gin chơi thử một lần.
“Các ngươi vào chơi thử một chút đi.”
Hắn thấy ông chủ nhiệt tình như vậy cũng có chút không “nỡ” nhìn, nên liền quay sang nhìn lấy chúng nữ rồi nói.
“Cái này làm sao chơi?”
Ruri dùng ánh mắt tò mò nhìn mấy thao nước chứa những con cá vàng ở trước mặt, rồi đối với Mitsuri hỏi.
“Là dùng cây vợt này nè Ruri tỷ, sau đó thì vớt cá ra, đơn giản lắm.”
Mitsuri cầm lấy một cây vợt nhỏ ở trên tay rồi hướng về phía nàng chuẩn bị làm mẫu.
Mà ông chủ quầy hàng thì đang rất hứng thú cùng cười thầm nhìn lấy động tác vụng về của thiếu nữ tóc hồng ngồi xổm ở trước mặt.
Trong lòng thầm nghĩ với động tác vụng về và không đúng kỹ thuật kia thì chắc chắn sẽ chẳng vớt nổi con cá nào.
Thế nhưng tựa hồ mọi thứ không giống với ý nghĩ của hắn lắm đâu…
Soạt! Ào!
Trong ánh mắt của hắn, cái tay trắng nõn vụng về kia đột nhiên hoa một cái rồi biến mất, hắn còn chưa kịp tỉnh hồn trở lại thì bản thân tựa như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt vậy.
Một nửa lượng nước tanh hôi mùi cá trong cái thao nước ở dưới đất đột nhiên hướng về phía mặt của hắn hất lên, cả người ngay tức khắc ướt sũng, sau đó hắn còn loáng thoáng nghe được…
“Oa, bắt được tận 5 con a, đây là kỷ lục của ta đâu, hai năm trước ngay cả 1 con ta cũng không bắt được.”
Âm thanh chấn kinh cùng vui vẻ của Mitsuri vang lên, thu hút lấy càng thêm nhiều ánh nhìn của người đi đường chú ý tới chỗ này.
Vì sao nói là “càng thêm nhiều”?
Đơn giản là vì khi bảy người bọn hắn tụ tập ở đây thì đã có rất nhiều quăng ánh mắt chăm chú nhìn sang rồi.
Nữ nhân thì si mê nhìn lấy Gin, nam nhân thì lại dùng ánh mắt ái mộ nhìn lấy chúng nữ.
Nhưng Gin bọn người cũng không thèm để ý đến bọn họ.
Hắn lúc này chính là khoé miệng co quắp, nhìn lấy Mitsuri đâu.
“Ngươi đây khác gì tát nước bắt cá a.”
Shinobu ở một bên cũng có chút hết nói nổi, quét một cái