Núi Natagumo.
“Tanjirou đang ở đâu a.
”
Gin vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng lấy.
Thật ra đây là một thú vui của hắn mà thôi, bởi vì trước đó đã thấy Zenitsu nên hắn biết Tanjirou cũng vừa mới lên núi không bao lâu.
Khoảng cách tới lúc Tanjirou sử dụng [Vũ Điệu Hoả Thần] hẳn sẽ còn thêm một chút thời gian nữa.
Ít nhất là sau khi tiếng sấm sét của Zenitsu vang lên.
Vì thế nên hiện tại hắn còn đang thảnh thơi đi dạo trên núi.
Loạt soạt…
Lúc này đột nhiên bụi cây bên cạnh phát ra tiếng động…
Một con nhện có cái đầu người từ trong bụi cây đi ra dùng ánh mắt trợn trừng lên nhìn lấy hắn.
“Ồ!? Đây là những người đã bị con quỷ nhện kia biến thành nhện sao?”
Hắn cúi đầu xuống, hiếu kì nhìn lấy con nhện, chỉ là sau một lát hắn liền mất hết hứng thú ngẩng đầu lên quan sát xung quanh, không quan tâm con nhện nữa.
“Hẳn là nên đi xem quỷ nhện mẹ, kiếp trước từng có rất nhiều người thích cosplay nó đâu.
”
Hắn bắt đầu mở bước chân đi tới.
Một cái chân không biết là vô tình hay cố ý đá con nhện bay vào trong bụi cây, không rõ sống chết.
Mà…dù vậy thì hắn cũng không quan tâm.
“Ồ kia là Hạ Huyền Ngũ Rui sao?”
Gin lúc này đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía một phương hướng khác, hắn thấy được có một thân ảnh thấp bé màu trắng đang đứng lơ lửng trên không trung.
Không, phải nói là thân ảnh đó đang đứng trên những sợi tơ của mình.
“Thôi, mặc kệ hắn, trước tiên đi xem quỷ nhện mẹ đã, lại chậm một lát thì nó sẽ bị giết mất.
”
Gin lắc lắc đầu nói.
Hiện tại hiếm lắm hắn mới có thể xem kịch ở một góc nhìn trực tiếp như thế này, hắn mới không muốn bỏ lỡ một phân cảnh nào đâu.
Thân ảnh của hắn lại một lần nữa biến mất vào rừng cây.
Một lát sau, đang lúc Gin đang đi tìm quỷ nhện mẹ thì đột nhiên nghe thấy tiếng la hét ở bên cạnh truyền tới.
“Khoan đã, Inosuke! Chắc chắn còn có cách để cứu bọn họ.
”
“Câm mồm đi! Chính miệng hắn nói hắn muốn chết còn gì!”
Hắn đưa mắt nhìn sang cội nguồn của những tiếng nói kia thì hắn liền thấy được Tanjirou đang cùng một tên thân người đầu heo vừa chật vật né tránh những “con rối” vừa to tiếng cãi nhau.
Đầu heo không phải ai khác chính là một trong những nhân vật chính Hashibira Inosuke.
Chỉ là khi Gin nhìn thấy những tên này bắt đầu chơi trò dụ quái rồi hất tung cho nó bay vào góc lag thì hắn cũng liền quay mặt rời đi.
“Sắp tới rồi!”
Hắn trong miệng lẩm bẩm.
Cuối cùng hắn cũng gặp được “người trong mộng” của mình.
Quỷ nhện mẹ đang ngồi trên một tảng đá nhỏ, vẻ mặt nàng có vẻ đang rất tức giận một dạng.
Sau khi ngắm nàng một hồi lâu thì Gin thầm nghĩ trong lòng: “Hmm…nàng cũng không có gì đặc biệt, có lẽ do ta đã già rồi đi.
”
Thật ra những việc hắn làm từ nãy đến giờ mặc dù có một phần là do hiếu kì, nhưng phần lớn là do hắn muốn giết thời gian mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
“Người lớn tuổi quả nhiên hứng thú càng ít lại a.
”
Gin lại một lần nữa bắt đầu lâm vào thổn thức, hiện tại hắn chính là thiên hạ đệ nhị lão đi, chỉ trẻ hơn Muzan 200 tuổi mà thôi.
Lắc lắc đầu, hắn lại một lần nữa quay người rời đi, hắn muốn đi tìm một chỗ nào đó để chờ đợi, bởi vì hiện tại đi loanh quanh đã không có thú nữa rồi.
Cũng giống như ở kiếp trước, khi tới một độ tuổi nhất định nào đó thì sẽ có những lúc người ta trong lòng thì muốn chơi game, bỏ ra hơn 30 phút để tìm một game về chơi, nhưng đến khi vào game được vài phút thì lại xoá game.
Đây chính là tình trạng của Gin lúc này.
Khi hắn vừa mới rời đi không lâu, thì trên bầu trời liền xuất hiện một thân ảnh hướng về con quỷ nhện mẹ bay tới.
Đó chính là Tanjirou!
Chỉ là vốn hắn đang muốn dùng thủ đoạn lôi đình cắt đứt đầu nàng thì đột nhiên hai tay biến ảo chuyển đổi thức kiếm…
“Hơi Thở Của Nước Thức Thứ Năm – Can Thiên Từ Vũ!”
Xoẹt!
Một nhát chém nhẹ nhàng lướt qua cổ của nàng, rất nhẹ nhàng liền đem cổ của nàng cắt đứt.
Tanjirou chăm chú nhìn nàng đang từng chút một tan biến theo gió…
Thì lúc này trước khi hoàn toàn tan biến thì đột nhiên nàng mở miệng nói: “Ở đây có một trong Thập Nhị Nguyệt Quỷ! Hãy cẩn trọng.
”
“Hả!? Thập Nhị Nguyệt Quỷ? Vậy là vẫn còn có kẻ địch trên núi này.
”
Tanjirou nghe vậy liền có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng trên núi này nàng đã là mạnh nhất rồi đâu.
“Phải đi tìm Inosuke thôi.
”
…
Tại một khu vực khác trong khu rừng.
Có một bóng hình màu trắng đang thất thần đi lang thang trong khu rừng.
Nàng chính là “tỷ tỷ ruột thịt” của Hạ Huyền Ngũ Rui.
Hiện tại nơi ở của nàng đang bị tấn công bởi các thợ săn quỷ, mặc dù có chút sợ hãi nhưng nàng cũng không lo lắng quá mức…
Bởi vì đã có “phụ thân” cùng “đệ đệ”, bọn hắn sẽ bảo vệ nàng, đơn giản là bởi vì nàng chính là “gia đình” của bọn hắn.
Bây giờ tình hình đang rất cấp bách, nàng đang muốn đi ra con suối để gọi “phụ thân” trở về để trợ giúp “mẫu thân” giải quyết những người kia.
“A!?”
Chỉ là khi nàng vừa bước chân ra khỏi khu rừng và bước xuống con suối thì nàng liền bắt gặp hai kẻ kì lạ, trong đó còn có một con heo.
Bọn hắn đang nhìn về phía nàng, sau đó liền rút đao muốn xông tới.
‘Đáng chết! Bọn hắn là những kiếm sĩ diệt quỷ kia!’
Nàng trong lòng thầm hô không ổn, sau đó liền thất thanh gọi lớn một tiếng: “Phụ thân!!”
Ngay lập tức có một thân ảnh từ trên cao nhảy xuống ngăn lại trước mặt nàng.
Ầm!
Một thân ảnh rất cao to, có thể nói là khổng lồ, nặng nề cùng mặt đất dưới chân phát sinh va chạm.
“Đừng hòng…động vào gia đình của ta!”
Oanh!
— QUẢNG CÁO —
“Phụ thân” của nàng lập tức rống to giơ lên nắm đấm đập tới.
Nàng thấy như vậy cũng nhanh chóng quay người chạy đi thục mạng vào rừng.
Nàng…muốn đi tìm Rui.
Chỉ là sau khi chạy một đoạn thì một chuyện kì lạ này phát sinh…
“Ai vậy? Hả, làm sao không thấy rồi?”
Trong tầm mắt của nàng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh tóc trắng đang ngồi tựa vào một cái cây, chỉ là sau cái chớp mắt thì thân ảnh đó đã biến mất không thấy.
“Là do ta hoa mắt sao?”
Nàng dụi dụi hai mắt của mình rồi thầm nghĩ.
“Không! Ngươi không hoa mắt đâu.
”
Lúc này bổng dưng có một giọng nói phát ra từ phía sau nàng, làm cho nàng rất hoảng hốt mà quay đầu lại.
“N-ngươi là…tên kiếm sĩ lúc nãy, phụ thân không giết ngươi sao?”
Tanjirou chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng nàng, biểu lộ của hắn rất bình tĩnh đối với nàng nói: “Rất bất ngờ? Đáng tiếc ta không có nhiều thời gian để ở đây trò chuyện cùng ngươi.
”
Hắn từ từ rút ra Nhật Luân Đao, thân hình trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện đã là ở sau lưng nàng.
Phốc xuy…!
‘Huh?’
Tầm mắt của nàng đột nhiên dâng cao, rồi lại rơi xuống đất.
‘Ta bị cắt đầu rồi?’
Nội tâm nàng lúc này vẫn còn đang rất hoang mang, còn chưa nhận thức được mình đã bị giết.
Cho đến khi hoàn toàn tan biến nàng vẫn còn có chút nghi hoặc trong đầu…
Đó là tại sao phụ thân lại không thể ngăn được hắn?
Khi thân xác của nàng hoàn toàn tan biến thì không gian xung quanh cùng thân ảnh của Tanjirou bắt đầu tựa như tấm giương bị vỡ vụn một dạng từ từ tan biến trong không khí.
Sau đó một hoàn cảnh giống hệt lúc nãy lại hiện ra, đây mới chính là không gian thật, còn cái hoàn cảnh nàng nhìn thấy lúc nãy chỉ là giả tạo mà thôi.
Từ