Ngày hôm sau Lưu Đàm quyết định đến bệnh viện để kiểm tra cho chính xác, cô ấy không tin là mình lại mang thai trong lúc này, Lưu Đàm cố tình ăn mặc kín đáo để không ai phát hiện ra mình đang đến bệnh viện phụ sản.
Lưu Đàm bước vào phòng khám chỉ định của y tá, cô ấy đang rất căng thẳng và mong chờ điều đó không phải là sự thật, ánh mắt của bác sĩ nhìn cô ấy rất phấn khởi, Lưu Đàm đang thầm cầu nguyện là mình chỉ ăn uống không hợp vệ sinh nên mới bị nôn mửa mà thôi, bác sĩ đưa ra chuẩn đoán cuối cùng.
“ Chúc mừng cô đã mang thai được ba tuần, thời gian đầu của thai kì hãy cẩn thận một chút, hai tuần nữa đến đây để tôi kiểm tra tình hình của thai nhi.
”
Sau khi nghe kết quả Lưu Đàm bước ra ngoài với tâm trạng vô cùng bất ổn cô ấy không biết bây giờ phải giải quyết mọi chuyện như thế nào nữa, mấy tuần nay Lưu Đàm luôn thấy bản thân luôn mệt mỏi hay cáo gắt thì ra đó là biểu hiện của việc mang thai, Lưu Đàm đi đến ghế đá ngồi xuống cô cúi đầu xuống nhìn vào chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của mình, bất giác buồn bã đưa tay sờ lên bụng.
“ Tại sao con lại đến đúng lúc quá vậy.
”
Lưu Đàm thuộc tiếp phụ nữ mạnh mẽ cô ấy có thể tự làm chủ cuộc đời của mình không cần đàn ông ở bên cạnh nhưng Lưu Đàm rất yêu Lý Chấn Phong, làm sao có thể buông bỏ được đây.
Vừa từ bệnh viện quay về nhà, Lưu Đàm đã nhìn thấy Tư Nhuệ và công nương ở trong nhà của mình, cô ấy biết bọ họ đến đây để làm gì nhưng Lưu Đàm đã tự nhủ với lòng là sẽ không bao giờ tha thứ cho sự phản bội của Lý Chấn Phong, cô ấy rất quyết đoán.
Nhìn thấy Lưu Đàm dường như không muốn nói đến chuyện của hai người bọn họ, Công nương và Tư Nhuệ cũng đã hiểu ra, nhưng đã đến đây chẳng lẽ cứ để mọi chuyện tự tiếp diễn theo tự nhiên để hai người cứ thế mà chia tay sao công nương sẽ không để chuyện này xảy ra đâu, bà đã nói hết lời và khuyên nhũ Lưu Đàm nhưng cô ấy hoàn toàn không muốn nghe, cô ấy dứt khoát đứng lên khó chịu nói.
“ Con mệt rồi nên muốn lên phòng nghỉ ngơi mọi người cứ nói chuyện với nhau đi.
”
Lưu Đàm bất cẩn làm rơi sổ khám bệnh của mình xuống sàn, Tư Nhuệ vội vàng giúp cô ấy nhặt lên, tầm mắt của cô đã bị dòng chữ trên đó gây chú ý – “ Mang thai sao?”
Câu nói của Tư Nhuệ khiến cho mọi người điều đổ dồn ánh mắt về phía Lưu Đàm, cô ấy liền lo lắng, giật lấy sổ khám thai của mình trong tay của Tư Nhuệ rồi nhanh chóng rời khỏi đó, Công nương nghe xong thì vô cùng vui mừng, bà quay sang hỏi Tư Nhuệ.
“ Con bé mang thai sao?”
Tư Nhuệ gật đầu nhẹ, mẹ của Lưu Đàm cũng không muốn giấu giếm dù sao cái thai trong bụng của con gái bà cũng là con của nhị hoàng tử.
“ Con bé ăn gì thì nôn ra hết, tôi nghi ngờ nên bải Lưu Đàm đi khám thử, đúng như dự định là con