Cuối cùng cơn ác mộng cũng đã ập đến, Tư Huyền quay trở về, Tư Nhuệ dường như có được một tia hi vọng, cô vội vàng chạy xuống hỏi hang em gái.
“ Em đã đi đâu vậy cả nhà lo cho em lắm đấy.
”
Tư Huyền ôm chầm lấy Tư Nhuệ.
“ Chị em đã có thai vớ anh ấy.
”
Tư Nhuệ đẩy nhẹ em gái của mình ra cô hỏi Tư Huyền lại một lần nữa.
“Em nói sau, đừng đùa như thế ba mẹ sẽ không vui đâu.
”
Tư Huyền gật đầu khẳng định.
“ Là sự thật, em không nói dối để trốn hôn sự đâu, chị có tiền không cho em mượn một ít, ba mẹ đã đóng băng tài khoản của em, bây giờ em chẳng còn gì trong túi cả.
”
Tư Nhuệ đưa em gái đi vào phòng của mình cô nhìn xung quanh xác định không có ai Tư Nhuệ mới đóng cửa lại, cô đưa cho Tư Huyền thẻ của mình.
“ Này em cầm lấy mua chút gì đó ngon ngon mà ăn, chị thấy em xanh xao lắm đấy.
”
Tư Huyền ôm chầm lấy chị gái khóc nức nở.
“ Em cám ơn chị, ba mẹ thật là bảo thủ tại sao lại ép buộc em kết hôn với người mà mình không yêu chứ, nếu bọn họ phát hiện em quay về chắc chắn sẽ bắt em lại, rồi ép buộc em kết hôn.
”
Tư Nhuệ an ủi em gái.
“ Chị đã thay em kết hôn với người đàn ông đó rồi, em cứ yên tâm bây giờ phải giữ gìn sức khỏe vì đứa con trong bụng, đừng khóc nữa.
”
Tư Huyền nhìn Tư Nhuệ bằng ánh mắt đầy sự cảm kích.
“ Chị mãi mãi sẽ là chị hai của em, cám ơn chị nhiều lắm.
”
Hai người chia tay nhau đầy lưu luyến vì ba mẹ nuôi cũng sắp quay về rồi, Tư Nhuệ đưa hết số tiền cho Tư Huyền đây là mà ba mẹ đã cho cô tiêu sài cá nhân nhưng Tư Nhuệ không sử dụng đến.
Mấy ngày sao đó ngày nào Tư Nhuệ cũng được xe của hoàng cung đến đón, nữ hoàng muốn cô làm quen với môi trường và lối sống của hoàng tộc nên đã thường xuyên cho người đến đón Tư Nhuệ và Lưu Đàm đế hoàng cung dùng bữa.
Cô luôn khép nép giữ khoảng cánh với Lý Chấn Kiệt mỗi khi anh đến gần mình, sau khi dùng bữa xong nữ hoàng bảo hai người đi tảng bộ trong khuôn viên hoàng cung, dù là đi cạnh đại hoàng tử điển trai lịch lãm, nhưng trái tim của Tư Nhuệ luôn nghĩ về Tử Quân, cô cứ thơ thẩn đôi mắt chỉ nhìn về một điểm, vấp té lúc nào cũng không hay, Lý Chấn Kiệt nhanh tay đỡ lấy eo của Tư Nhuệ, cô liền cảm thấy xấu hổ vội vàng đứng thẳng người dậy, Lý Chấn Kiệt nhìn Tư Nhuệ đôi mắt tỏ ý cười, anh bỏ tay vào túi quần buộc miệng lên tiếng để phá tan bầu không khí ngượng ngùng này.
“ Mắt để đâu mà lại vấp ngã thế hả.
”
Tư Nhuệ ngại ngùng nói nhỏ.
“ Tôi chỉ là đang suy nghĩ một vài việc mà thôi.
”
Tư Nhuệ biết người đứng bên cạnh là chồng sắp cưới của mình nhưng cô vẫn không thể nào mở lòng được với anh, Lý Chấn Kiệt nhìn lên bầu trời cao hít thật sâu rồi lên tiếng nói.
“ Dường như em không vui khi kết hôn với tôi.
”
Tư Nhuệ quay sang nhìn anh cô không biết nên trả lời như thế nào để không là cho Lý Chấn Kiệt phiền lòng.
“ Tôi chỉ là đang lo lắng sẽ không làm tốt bổn phận của mình mà thôi, anh đừng