Minh Khánh cũng không biết tại sao chân hắn vẫn chậm rãi đi tới.
Cho dù có sợ hãi đến thế nào đi nữa, hắn vẫn không muốn bỏ mặc lão Thìn, bỏ mặc sự hi vọng cứu rỗi của lão.
Hắn tài hèn sức mọn, hắn yếu đuối hèn nhát.
Nhưng hắn không muốn bỏ cuộc, hắn từ chối quay đầu.
Cứ thế con yêu quái cuối cùng cũng đến.
Từ trong bóng tối, hai sợi gai nhọn như hai mũi tên phóng đến muốn đâm vào mắt Minh Khánh.
Mặc dù rất bất ngờ, nhưng Minh Khánh vẫn kịp phản xạ.
Giống như những lúc tập luyện các bài tập thông thường àng ngày trên núi Phổ Lĩnh, Minh Khánh cúi người tránh qua hai sợi gai, kiếm gỗ vung lên chém mạnh vào thân sợi dây đó.
Dường như đau đớn, linh hồn con yêu quái kêu gào lên.
Thế rồi từ bốn phương tám hướng, vô số những sợi gai khác bắt đầu vươn tới.
Minh Khánh lăn lộn trên đất.
Những đòn tấn công của con yêu quái khiến hắn phải liên tục tránh né và không thể xác định được bản thể của nó nằm ở đâu.
Lá bùa uy lực trên tay cũng không tìm được chỗ để sử dụng.
Trong cơn sinh tử, đột nhiên một cây đao vung lên chặt đứt hết gai nhọn đang tới gần hắn.
Con yêu quái lại gầm lên.
Lê Thương đến, múa may thanh đao che chở cho Minh Khánh.
Minh Khánh biết Lê Thương có võ công nhưng không thể ngờ được anh lợi hại đến vậy.
Thanh đao cứ như một bức tường kín, che lại hết thảy công kích của con yêu quái, cho hắn thở mấy hơi.
Đột nhiên, một sợi dây mây không biết từ đâu mọc lên bất ngờ cuốn lấy chân Minh Khánh.
Hắn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị kéo ngã.
Thế rồi hắn bị lôi đi xềnh xệch như lão Thìn vào khu vườn tối.
Minh Khánh vung tay lên, thanh gươm gỗ đào chém vào sợ dây mây khiến con yêu quái kêu thé lên.
Nhưng lúc này trừ phía trên, hai ba mươi sợi gai nhọn từ bốn phương tám hướng đâm đến hắn.
Chung quy hắn vẫn không thể thoát được kiếp nạn.
Thế nhưng lúc này một bóng người lao tới đè lên người che chở cho Minh Khánh.
Lê Thương bị mấy chục sợi gai đâm vào người, nhưng anh không hề kêu đau mà hét lên một tiếng, vung đao đưa hơn ba mươi sợi gai trên người chặt đứt.
Con yêu quái lại kêu lên.
Có vẻ như trong quá trình chiến đấu vừa rồi, số sợi gai của nó đã giảm bớt.
Nó cũng phải chờ để mọc lại những sợi gai trên người.
Minh Khánh và Lê Thương dựa vào nhau.
Minh Khánh biết Lê Thương đã bị thương nặng.
Bởi vì hắn thấy anh hộc ra máu.
Một người luyện võ như anh nếu như nội tạng không bị tổn thương thì sẽ không bao giờ có tình trạng như thế.
Lê Thương nói thật chậm: “Chạy đi.
Đừng quay lại nữa.
Nơi đây không phải người như cậu có thể chống lại.
Kể cả quan phủ và đám đạo sĩ….” Nói đến đây Lê Thương lại phun ra một ngụm máu.
Minh Khánh nói: “Bần đạo có thể chạy, nhưng nhất đinh phải mang huynh cùng đi.” Lê Thương lắc đầu.
“Tôi đã bị thương nặng lắm rồi, không chạy được.
Chỉ có thể chống được một lúc.
Cậu nhân cơ hội này chạy đi.
Con yêu quái này đã quá mạnh rồi.
Nếu nó bắt được linh hồn một thầy trừ tà nữa ….” Lê Thương nhìn Minh Khánh.
Hắn rùng mình.
Nếu như con yêu quái ăn hết linh hồn của hắn, vậy thì không chỉ làng này mà cả vùng đất này cũng đừng hi vọng sống sót.
Nhưng hắn vẫn lắc đầu.
Kể cả như vậy hắn cũng không muốn bỏ lại Lê Thương.
Thấy Minh Khánh đã quyết ý, Lê Thương thở dài.
Anh bảo Minh Khánh: “Đỡ tôi đứng lên.
Chúng ta vừa đánh vừa lùi ra kia.” Thế rồi anh rút ra một cây pháo, bắn lên trời.
Dấu hiệu phát hiện ra con