Bữa cơm chiều diễn ra thật nhanh gọn. Cả Minh Khánh và bà Mun mồm mép đều dính đấy mỡ vẫn thòm thèm nhìn mấy cái đĩa sạch trơn. Bà Mun đưa mắt nhìn Minh Khánh, đôi mắt bà đầy nước trông thật đáng thương. Minh Khánh há miệng định gọi thêm một đĩa nhưng cuối cùng lại ngừng.
“Không được, bà béo quá rồi.” Thế rồi hắn vội thanh toán tiền và đi ra khỏi quán. Bà Mun tức quá chui luôn vào trong chiếc gùi, không thèm nhìn mặt hắn. Minh Khánh quay trở lại gian hàng cũ. Dù sao hắn cũng trả tiền thuê đến hai ngày, không ngủ thì phí bạc.
Đột nhiên có một người chặn đường hắn. Đó là một người đàn ông mặc áo quan màu đỏ, đội chiếc mũ rộng vành, tay mang kiếm. Minh Khánh sửng sốt hỏi: “Xin hỏi ngài có việc gì thế?”
Người đàn ông đưa ra một tấm lệnh bài. Bên trên có khắc ấn triện của Thẩm hình viện. Trong lệnh bài có ghi mấy hàng chũ: tên tuổi Đinh Quý, chức vụ Bộ đầu, Trực thuôc: phủ Bình doãn. Minh Khánh ngạc nhiên lắm. Phủ Bình Doãn là cơ quan chuyên trách việc xét xử án của triều đình. Không hiểu tại sao lại đến tìm mình.
Đinh Quý bộ đầu nói: “Tiên sinh, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện được không?” Minh Khánh gật đầu. Hai người vào một quán nước ven đường. Minh Khánh nhâm nhi bát nước vối nóng hổi mà người chủ quán đưa cho hắn chờ Đinh Quý mở miệng. Nước có vị đăng đắng, thơm thơm nhưng uống vào lại thấy ngòn ngọt nơi cổ họng.
- “Tiên sinh, hồi nãy tôi có xem ngài bán tà vật…”
Nghe vậy Minh Khánh hơi cau mày. Hắn không hiểu việc bán tà vật thì liên quan gì ở đây. Đinh Quý xua tay nói: “Xin tiên sinh đừng hiểu lầm. Không có việc gì xấu cả. Tại hạ chỉ muốn nhờ tiên sinh giúp một việc.”
Minh Khánh hỏi: “Tại sao lại muốn nhờ tôi?”
-“Bởi vì tôi nghe ngài nói số tà vật kia là do ngài kiếm. Hơn nữa lúc nãy tại hạ đi hỏi, mọi người đều nói phái Phổ Linh là phái trừ tà thiên ha đệ nhất.”
-“Vậy thì sao?”
-“Chuyện thế này…” Đinh Quý bộ đầu bắt đầu kể. Thì ra ở Thiên Trường có một ngôi chùa lớn. Bên trong toàn là các cao tăng đắc đạo. Bởi thế hoàng hậu rất thích đến đây cúng lễ. Nhưng từ mấy tháng trước, bắt đầu có người chết. Đầu tiên là vị chủ trì của chùa có pháp hiệu là Huyền Thanh. Ban đầu mọi người cũng tưởng là chủ trì chết già, nhưng sau đám tang lại có một loạt sư thầy bị mất mạng. Lúc này, quan phủ Thiên Trường mới đến điều tra, nhưng không ra manh mối gì.
Vụ việc đến tai triều đình, nhà vua sợ hoàng hậu không vui liền sai phủ Bình doãn đến điều tra. Điều tra chả được gì, còn có thêm mấy người mất mạng. Lúc này quan đứng đầu phủ Bình Doãn là thị lang bộ Hình kiêm giáo sư Quốc sử viện Vương Đinh Hải mới bắt đầu nghĩ đến ma quái. Ông ta không dám tuyên dương mà chỉ bí mật mời người tu đạo các nơi đến giúp, nhất là những phái có truyền thống trừ ma bắt quỷ. Nghe đến đây, Minh Khánh mới vỡ lẽ. Không cần suy nghĩ, hắn đồng ý ngay.
Đinh Quý bộ đầu đưa cho hắn một tờ giấy thông hành. “Hiện tại ngôi chùa vẫn đang được đóng cửa. Đến ngày mùng năm tháng này, khi tập hợp đủ các thầy trừ tà giỏi nhất, phủ Bình Doãn mới ọi người vào để điều tra tiếp. Mong tiên sinh có mặt đúng ngày.”
Minh Khánh gật đầu. Hai người chia tay nhau. Mấy hôm sau Minh Khánh yên tâm đi dạo chợ phiên. Lúc này vì chẳng có gì để mua bán trao đổi nữa nên hắn cũng chẳng vội vàng gì. Chợ phiên quả là một nơi rất tốt để mở rộng sự hiểu biết. Minh Khánh thậm chí còn thấy người ta bán cả những thứ ngoài sức tưởng tượng như kiểu lông Phượng hoàng, đuôi Giao long.
Đến ngày mùng bốn Minh Khánh mới chịu vác gùi đến ngôi chùa bị ma ám. Nhờ tờ giấy thông hành mà Đinh Quý bộ đầu cấp, hắn được quan phủ thu xếp vào ở trọ tại nhà dân xung quanh. Sáng ngày mùng năm, lúc Minh Khánh đến trước chùa đã thấy một đám các hòa thượng, đạo sĩ. Ai nấy đều có huôn mặt đều hồng hào trẻ trung của người đắc đạo.
Đến giờ Minh Khánh thấy thị lang bộ Hình Vương Đình Hải dẫn theo khoảng ba mươi người bắt đầu tiến vào trong chùa. Đám hòa thượng đạo sĩ cũng láo nháo theo sau. Ngôi chùa Khánh Lương nằm lưng chừng núi, hay nó đúng hơn là dựa lưng vào sát vách núi. Từ mặt đất, những người muốn lên chùa chỉ việc leo khoảng một trăm bậc thang là đến nơi. Bước qua cái cổng đá, Minh Khánh cảm nhận được sự độc đáo và khác biệt so với những ngôi chùa mà hắn đã đi qua. Kiểu kiến trúc