Minh Khánh tiến lại gần. Hắn nhìn thấy khuôn mặt của Thị lang bộ Hình Vương Đình Hải. Không hiểu là do sợ hãi hay tức giận, khuôn mặt của ông ta xám xịt. Ông ta đang quát thủ hạ tiến hành khám nghiệm. Qua xem xét sơ bộ, nạn nhân là một trong số các cao nhân đắc đạo tiến vào chùa hồi sáng. Trên người bị hại không có một vết thương khác lạ nào. Đồ ăn và cả trong máu cũng không kiểm tra thấy chất độc. Thấy quan sai lắc đầu ngán ngẩm tránh ra một bên, các đaọ sĩ và hòa thượng bắt đầu vào xem xét. Kết luận cuối cùng là ông ta bị quỷ ám, mất hết thần trí. Các cao nhân cũng khuyến cáo mọi người không nên đi lại vào ban đêm bởi ngôi chùa đang có một lời nguyền, hoặc một con quỷ cực kỳ lợi hại.
Đêm đó Minh Khánh không ngủ được. Một phần vì cái chết của người nọ, một phần vì bà Mun cứ leo lên người hắn cho ấm. Trong bóng đêm tĩnh mịch, tiếng gió thổi xào xạc qua những tán cây càng khiến người ta liên tưởng đến những thứ vô hình, thậm chí những thứ người ta chưa từng thấy. Minh Khánh gạt cục thịt béo ú nặng nề trên bụng xuống, ngồi dậy. Hắn xếp bằng, hai tay để lên trên đùi, nhắm mắt niệm Tịnh Tâm Chú.
Tâm hồn thanh thản, Minh Khánh bắt đầu suy nghĩ về bí ẩn của ngôi chùa. Tại sao một một môn phái tu Thiền hùng mạnh suốt mấy trăm năm lại đột nhiên bị quỷ ám. Điều này thực sự quá vô lý. Phải chăng ngôi chùa cất dấu một bí mật nào đó, có thể nó đang trấn áp một lời nguyền hay một con quỷ nào đó mà các tăng nhân vô tình bóc mở? Và sau khi thoát ra, lời nguyền hay con quỷ đó giấu căn nguyên ở nơi nào? Hắn phải đi hỏi thăm những tăng nhân còn sống sót, muốn đọc kỹ lại lịch sử mấy trăm năm tồn tại của ngôi chùa, xem có phát hiện được gì không. Vừa bước chân xuống đất, Minh Khánh mới nhớ ra trời vẫn chưa sáng. Hắn đè nén sự rạo rực trong lòng, thấp thỏm chờ bình minh lên. Thời gian cứ trôi chầm chậm. Bóng tối vẫn trùm lên khu lều vừa dựng.
Đột nhiên Minh Khánh nghe được bước chân rất nhẹ bên ngoài. Thật kỳ lạ, giờ này ngoại trừ đám lính gác ngủ gà ngủ gật bên đống lửa, còn có ai thức và đi đi lại lại như thế. Minh Khánh vớ vội lấy cái áo khoác lên người. Hắn từ từ tụt xuống khỏi võng, rút thanh kiếm gỗ treo bên đầu xuống. Tiếng bước chân càng lúc càng xa. Minh Khánh cũng không vội vã, từ từ bước ra khỏi lều. Trời thu se se lạnh khiến hắn thấy rùng mình. Minh Khánh bước từng bước qua màn sương mỏng manh như áo lụa, tiến về phía trước.
Từ trong bóng đêm, có một bóng người màu trắng hiện ra trước mắt hắn. Y có dáng người dong dỏng cao, mái tóc xõa dài đến lưng, đôi chân để trần. Kẻ đó bước rất chậm về phía trước, dường như vẫn không biết Minh Khánh đứng cách đó không xa. Minh Khánh bước tới, hắn không hỏi, cũng không gọi người khác. Những thầy trừ tà không có sự can đảm hầu hết đã chết từ ngay khi mới vào nghề. Sự hoảng sợ đôi khi có thể giết chết thầy trừ tà một cách nhanh chóng và dễ dàng hơn cả ma quỷ.
Đêm tối và bóng trắng là thứ dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến một sự vô hình, về những điều mà người ta không thể hiểu nổi, Người ta sợ hãi nhưng họ cũng muốn bóc mở những thứ huyền bí đó. Những người bình thường khám phá qua trí tưởng tượng của bọn họ. Còn những thầy trừ tà, họ phải đi tới, đối diện, đôi khi chiến đấu, bọn họ tìm hiểu những thứ huyền bí bằng cả sáu giác quan, đôi khi bằng nỗi đau thể xác và tinh thần. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một thước rưỡi, mùi máu sộc vào mũi Minh Khánh. Không gian xung quanh càng lúc càng đặc quánh một vẻ kỳ bí. Minh Khánh vẫn chẳng hề do dự. Hắn hít một hơi thật sâu rồi đâm mạnh kiếm vào lưng kẻ đó.
***********************
Một tiếng thét thảm thiết vang vọng trong trời đêm. Quan thị lang bộ hình giật mình tỉnh giấc. Thấy hai tên lính gác vẫn chưa tỉnh ngủ, đang mù mờ tìm vũ khí, ông quát: “Chúng bay đâu?” Hai tên lính gác vội vã cúi đầu chắp tay: “Dạ.”
- “Mau mặc quần áo cho bản quan.”
Hai tên lính vội vã lấy áo khoác treo bên tường mặc vào cho quan. Quan lớn cũng không vội vã, sai một tên mang giày, một tên đốt đuốc. Cuối cùng quan đủng đỉnh ra ngoài. Bên ngoài đèn đuốc đã sáng trưng. Quan thị lang dễ dàng tìm thấy