Minh Khánh về đến nhà trọ thì cũng là lúc đã qua giờ Tí.
Kỳ lạ thay trong nhà đèn đuốc vẫn còn sáng.
Căn nhà trọ mà ba anh em thuê nằm giữa những dãy nhà lúp xúp của dân ngụ cư.
Người chủ nhà giàu có vốn đình xây làm cửa hàng bán gạo, nhưng vô tình phải tội quan lớn, nên không ai cấp phép cho ông ta buôn bán.
Vì thế ông ta đành cho người khác thuê.
Căn nhà khá khang trang, ngoài mặt tiền xây gạch đàng hoàng thì bên cạnh có một cái cửa nhỏ dẫn sâu vào bên trong.
Đi qua cái sân gạch là đến nhà sau, nơi mọi người sinh hoạt ở đấy.
Minh Khánh đẩy cái cửa gỗ, rồi bước vào.
Minh Long Minh Dũng vẫn còn thức.
Ngoài ra còn có một nhà sư và một đạo sĩ lạ mặt.
Nhà sư tuổi tầm hơn bốn mươi, râu tóc đã bạc trắng lại nhưng khuôn mặt không quá già nua.
Ông ta ngồi trên chiếc ghế gỗ, đầu cúi xuống, hai tay mân mê chuỗi hạt niệm kinh.
Khuôn mặt của nhà sư khá cân đối, chiếc mũi to, đôi mắt hơi bé và làn da ngăm ngăm nâu.
Những âm thanh của Như Lai đại bi chú từ miệng ông phát ra đều đều, trầm ấm, như muốn cuốn tất cả vào trong đó.
Người đạo sĩ thì bình thường hơn.
Có lẽ ngoại trừ chiếc phất trần bạc thì ông chả khác gì một người bình thường.
Mái tóc hoa râm, nước da ngăm đen, mái tóc dài búi gọn sau đầu cùng với bộ quần áo xanh màu trời đã bạc phếch tưởng chừng như sắp rách.
Có lẽ đó là những hình tượng đầu tiên của Minh Khánh đối với hai vị đứng đầu của giới trừ tà.
Người đạo sĩ chính là Phạm Đan, tộc trưởng đương nhiệm của họ Phạm còn nhà sư chính là Trần Thử Ca, vị trụ trì của Quang Minh đạo tràng ở miền Bắc.
Minh Long Minh Dũng thấy Minh Khánh trở về thì mừng lắm, liền giới thiệu cho Minh Khánh hai vị khách.
Minh Khánh lễ phép thăm hỏi bọn họ.
Hai vị này cũng không có gì kiêu ngạo, bình thản đáp lại.
Thì ra sau vụ ngôi mộ đá trắng, Minh Dũng đã viết thư mời các cao nhân của hai phái trừ tà chính tông còn lại là Phạm gia và Quang Minh đạo tràng đến giúp đỡ.
Nào ngờ nghe đến Tử thần, hai vị đứng đầu liền tới đây tụ họp.
Bốn người đang hí hoáy bàn bạc thì hai vị đứng đầu bất chợt phát hiện ra có một con quỷ mạnh khủng khiếp mới được sinh ra ở vùng nào đó phía Bắc huyện Tân Phúc.
Minh Khánh giật mình, trên đường trở về vì không mở ra Thiên nhãn, có vẻ như hắn đã bỏ lỡ một cái gì đó.
***************************
Quay trở lại khu làng mà thằng Ca và đám đàn em đang ở, trong khu vườn tối om, thằng bé Đản đã sợ lắm.
Nó không chỉ tè ra quần mà còn khóc ướt hết mặt.
Con ma dường như vẫn chưa chơi chán, không những không ăn thịt mà còn nhảy choi choi xung quanh người nó.
Thằng bé Đảm thu người co rúm lại, mặc cho con ma làm gì thì làm.
Đầu nó thu chặt vào giữa hai đầu gối, mặc kệ mùi khai bốc lên từ đũng quần.
Rồi đột nhiên thằng bé Đản thấy hơi ngứa ngứa sau cổ.
Nó hơi ngửa đầu lên, hé mắt liếc.
Nó lập tức nhìn thấy khuôn mặt trắng của con ma đang dí sát vào mình.
Con ngươi nó co lại.
Đằng sau lớp vải trắng, nó có thể nhìn thấy hình khuôn miệng, cái mũi của con ma.
Thằng bé Đảm lại thét lên rồi vùi đầu xuống.
Con ma vẫn ở bên cạnh nó, tiếng cười ằng ặc trong cổ họng như bị bị sặc nước.
Rồi đột nhiên một ánh lửa sáng lên trước mặt.
Thằng bé Đảm dụi dụi mắt.
Phía trước là một đôi chân trần rất mạnh khỏe.
Đó là người, nhất định là người.
Nó vội vã bò lại, hai tay nắm chặt lấy cái chân đó.
“Cứu tôi cứu tôi với.” Sau đó thằng bé Đảm nghe được giọng anh Ca của nó: “Nửa đêm rồi, không đi ngủ còn làm trò phá làng phá xóm.
Muốn mai người ta đến đây dỡ nhà sao?” Thằng Đảm lúc này mới có can đảm nhìn quanh.
Thì ra con ma là thằng Củi.
Lúc này nó đang cúi đầu nghe anh Ca mắng, trên tay vẫn còn tấm vải trắng mà nó đội lên đầu hồi nãy.
Mấy đứa kia cũng đang ở xung quanh.
“Thì ra tụi nó hợp mưu trêu mình.
“ Thằng bé Đảm nghĩ vậy.
Anh Ca mắng xong rồi liền xua tụi nó vào nhà đi ngủ, chỉ còn thằng bé Đảm.
Anh Ca thở dài xoa đầu nó, nói: “Làm nghề cũng huynh thì phải gan lớn, càng nhát càng xảy ra chuyện.
Đệ hiểu không?” Thằng bé Đảm gật đầu.
Sau đó anh Ca đỡ nó dậy, dắt nó vào phòng.
Lúc này trong phòng, mấy đứa kia đã nằm quanh bếp lửa.
Nghe tiếng thở của bọn nó, thằng bé Đảm biết bọn chúng chưa ngủ.
Chúng chỉ nhắm mắt để lừa anh Ca mà thôi.
Cái miệng của chúng vẫn nhăn nhúm lại, ngậm thật chặt để không phát ra tiếng cười.
Thằng bé Đảm nắm chặt tay lại.
Phải chi có dao ở đây, nó sẽ không ngại nhần cho mỗi đứa một nhát.
Lửa giận bốc hừng hực trên đầu làm thằng bé Đảm đứng một lúc lâu trên ngưỡng cửa.
Mãi tới khi anh Ca nhắc nó đi thay quần, nó mới lúi húi lấy chiếc quần mới ra sau nhà.
Sau đó thằng bé Đảm đi ngủ.
Nó cố ý chui vào trong góc để không nhìn thấy nụ cười của tụi kia.
Lúc này cơn giận dữ cũng đã nguội lạnh.
Nó là đứa bé nhất trong đám đệ của anh Ca, và hẳn là bọn kia chấp nó một tay nó cũng đánh