Hì hục một lúc lâu, thằng Ca và thằng Lí Hợi cũng chôn xong thằng Lài.
Trở về nhà, thằng Ca quyết định rời khỏi ngôi làng.
Nếu như rời khỏi và vẫn không tránh khỏi vận rủi, thì hẳn là do chính y và đàn em đã nhiễm phải nguyền rủa.
Lúc đó, y sẽ phải tìm thầy trừ tà cao tay để giải nạn.
Thằng Ca đến đầu xóm thuê một người đàn ông chuyên chăn ngựa chở y đến huyện thành Tân Phúc.
Có tiền mua tiên cũng được.
Người đàn ông đồng ý ngay với mức giá hậu hĩnh của thằng Ca.
Thậm chí ông ta còn giúp đỡ chất hành lý và đỡ con hình nhân đã xẹp lên nóc xe ngựa.
Lúc này trời bắt đầu đổ về chiều.
Tà dương không còn rực rỡ nữa mà bắt đầu chơi trò trốn tìm với những đám mây ở cuối trời.
Tiếng xe ngựa lộc cộc, lộc cộc đều đều khiến thằng Ca và cả thằng Lí Hợi mắt cứ díu lại.
Hai thằng thi nhau gật gà gật gù trong xe.
Thằng Ca bỗng nháp một cái rõ to, đôi mắt ti hí nhìn quanh.
Có vẻ như xe đã đi được nửa đường, chắc chỉ hơn một canh giờ nữa là tới nơi.
Cảm thấy yên tâm, y liền nhắm mắt ngủ tiếp.
Thế nhưng hình như có con gì chui vào trong người y khiến y ngứa ngáy.
Thằng Ca ngọ nguậy thò tay nhưng chẳng thể nào tóm được.
Đến khi con đó đốt y một cái rõ đau nơi đùi thì thằng Ca mới tóm được.
Đó là một con kiến cánh rất to.
Thằng Ca vội bóp chết con kiến, sau đó thấm nước miếng xoa lên đùi nơi bị cắn.
Vết cắn sung không to nhưng tròn và rộng.
Thằng Ca dùng ngón tay xoa đều lên vết cắn.
Bất chợt y cảm thấy bên trên vết cắn hình như có chữ gì đó.
Thằng Ca mân mê một lúc lâu, mới phát hiện dường như đó là một chữ “trốn” thế nhưng chỉ trong thoáng chốc, chân bớt sung, y không sờ được đến nó nữa.
“Thật là kỳ lạ.” Thằng Ca ngẫm nghĩ.
Con kiến đốt mà cũng có thể tạo nên chữ.
Có lẽ từ ngày tiếp xúc với những “vật kia” y trở nên nhạy cảm hơn thì phải.
Chiếc xe bỗng đi chậm lại.
Thằng Ca thấy ông lái xe nhảy xuống đi tè ở ven đường.
Lúc này trên đường phía xa xa, đường như có nhà ai đó đi làm đồng về, bóng người bóng trâu nhấp nhô thấp thoáng sau ruộng lúa.
Thằng Ca vươn vai nhảy xuống đường.
Ông lái xe ngựa không biết kiếm đâu được cái điếu cày, lôi xuống vệ đường ngồi trên bãi cỏ.
Thế rồi ông rít lấy một hơi, mùi thuốc lào cháy bắt đầu phả vào trong không khí.
Thằng Ca không thích hút thuốc lào, từ chối lời mời của ông lái xe ngựa, đi ra một cái mương nước nhỏ phía xa.
Mương nước trong veo vẻo.
Thằng Ca khoát nước rửa chân tay cho mát.
Phía dưới làn nước, hiện lên khuôn mặt hơi gầy của y.
Thằng Ca bật cười.
Từ ngày theo Lê Tấn đi học, lâu lắm rồi y mới nhìn thấy khuôn mặt của mình.
Đó là một khuôn mặt khá điển trai, rắn rỏi, và có phần bướng bỉnh.
Y nhếch môi cười.
Nụ cười của y có phần kỳ lạ, nhưng y cảm thấy vui vẻ.
Bất chợt, có một con cào cào bay vèo qua rồi đậu vào người y cái bộp.
Thằng Ca cười càng vui vẻ hơn, đưa tay chộp lấy con cào cào.
Đó là một con cào cào chúa to bự chảng, bằng ngón tay cái của y.
Thằng Ca còn nhớ, hồi còn bé nó hay đi câu cào cào về nuôi gà.
Những con bé như thế này đều chui hết vào bụng lũ quác quác nhà y.
Chỉ có những con cào cào vương thật to là được giữ lại và nuôi nấng trong cái lồng mà cha làm cho y.
Những con cào cào đó thường được y mang đi đấu với đám trẻ con trong làng.
Người thắng được quyền xử trí những “chiến binh” của kẻ thua.
Có một lần thằng Ca giữ thắng lợi trong ba tuần liền.
Hôm nào lũ gà của y cũng được bữa no nê.
Chỉ tiếc con cào cào vương giả đó bị mù mắt sau những trận chiến và thua cuộc.
Thằng Ca thả con cào cào đi.
Thế nhưng dường như bị thương ở đâu đó, nó kéo theo dòng máu nâu trên lòng bàn tay thằng Ca.
Lần này thằng Ca nhìn thấy rất rõ ràng.
Đó là một chữ “trốn”.
Thằng Ca sửng sốt lắm.
Y lắc đầu cho tỉnh ngủ.
Chữ “trốn’ bằng máu con cào cào đã biến mất, chỉ còn lại những vệt nước nâu do gió thổi.
Thằng Ca dụi dụi mắt.
Rõ ràng nó vừa nhìn thấy chữ xong, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Mang theo lòng hiếu kỳ, thằng Ca trở lại chiếc xe ngựa.
Ông lái xe có vẻ đã hưởng thụ xong bữa thuốc lào, đang phê nằm chỏng gọng trên cỏ.
Mấy ngón tay để trên người cứ giật giật trông rất buồn cười.
Thằng Ca biết người say thuốc lào thường sẽ tỉnh rất mau nên cũng không đánh thức ông lái mà chui vào