Màn đêm buông xuống rất nhanh ở làng Con.
Sắp đến đầu giờ Tí, Minh Dũng dẫn đoàn người đi ra nghĩa địa.
Con đường mùa này không lầy lội như lần trước Minh Khánh ra đây.
Hai bên bờ lúa vẫn còn mơn mởn nặng trĩu.
Ếch nhái mùa này đường như đến mùa đào đất trú đông, chỉ thỉnh thoảng mới có tiếng ộp oạp ở nơi xa xăm.
Bóng trăng mờ mờ khuất sau làn mây, nhẹ nhàng như vén màn đi ngủ.
Đêm đã khuya lắm.
Không chỉ ngoài đồng mà cả ngôi làng phía sau cũng chìm nghỉm trong bóng tối.
Minh Khánh đi cuối đoàn, lưng vẫn đeo chiếc gùi quen thuộc.
Không cần nhờ ánh đuốc, hắn cũng nhìn thấy những bóng mồ mả phía xa xa.
Nghĩa địa làng Con đang tới gần.
Mùi hương tàn, mùi hoa xấu hổ, mùi đất cát vừa đắp bắt đầu phả vào mũi hắn.
Rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ.
Có lẽ ra nghĩa địa vào giữa đêm nên mọi người rất dễ dàng tìm được ngôi mộ trắng trong đống lăng mộ xung quanh.
Minh Dũng Minh Long bắt đầu đặt gánh xuống, lấy đồ ra bày trận.
Lần này bọn hắn đã chuẩn bị kỹ càng hơn nhiều, không chỉ cờ phướn, gạo nếp mà còn có cả một con gà trống to và một con chó mực.
Tương truyền những loài vật này có thể phát hiện được những vật từ cõi âm mà con người không thể cảm nhận được.
Minh Khánh cũng xúm lại giúp đỡ, mặc kệ cho hai vị cao nhân đi vòng quanh ngôi mộ trắng xem xét tỉ mỉ.
Tộc trưởng nhà họ Phạm và trụ trì của Quang Minh đạo trường cứ đi lại vòng quanh ngôi mộ, xem xét từng vết nứt, từng miếng vôi tróc, từng đám đất xung quanh.
Bọn họ càng lúc càng thấy nghiêm túc pha lẫn chút ít vui mừng.
Chỉ một lát sau trận pháp đã bày xong.
Lần này chỉ có Minh Dũng và Minh Khánh đi cùng hai vị cao nhân.
Còn Minh Long hắn chuyên tu đạo pháp nên rất khó đối phó với những thứ cao cấp ở cõi âm như “tử thần”.
Đi xuống mấy bậc thang, trộc trưởng họ Phạm – Phạm Đan nói với Quang Minh trụ trì – Trần Thử Ca: - “Đúng mùi của tử thần rồi.
Tôi có thể cảm nhận được.” Quang Minh trụ trì gật đầu: “Cẩn thận một chút.
Đừng để công đức thì không kiếm được mà còn mất đi tính mạng.” Phạm Đan cười gật gù rồi tiếp tục đi xuống dưới.
Một trăm bậc thang nhanh chóng được đi hết.
Phía dưới một luồng khí lạnh bắt đầu tỏa ra khiến Minh Khánh rùng mình.
Hắn bắt đầu mở ra Thiên nhãn.
Phía trước, những hình ảnh về căn hầm mộ bằng đá bắt đầu mờ mờ ảo ảo dần, thay thế vào đó là một vùng không gian mênh mông u tối.
Thì ra đây là thứ mà người ta gọi là vết nứt giữa trần gian và địa ngục.
Không hiểu ai đó đã xây dựng nên ngôi mộ vào chính giữa cái lằn ranh quỷ quyệt ấy.
Minh Khánh tiếp tục tiến đến.
Chiếc hòm gỗ giờ đây vẫn cắm thanh Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm bên trên, trông không có gì thay đổi cả.
Nhưng qua Thiên nhãn, Minh Khánh nhận ra những luồng khí âm u sôi trào lên từ phía dưới chiếc hòm, giống hệt như một nồi nước sôi ùng ục.
Những luồng khí đó tựa như đang có thứ gì đó muốn trào ra khỏi địa ngục và đi lên trần thế.
Minh Khánh tiến lại, từ từ rút ra thanh Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm khỏi chiếc hòm.
Lúc này âm khí trong chiếc hòm đã rung lên mãnh liệt rồi xì hơi ra thật mạnh.
Không gian xung quanh dường như muốn đông lại thành băng.
Lúc này Phạm Đan bỗng nhiên nhắc nhở: “Nó tới rồi.” Trần Thử Ca trụ trì gật đầu, hai tay chắp lại thành Phật hiệu, bắt đầu niệm kinh Ba la.
Kỳ lạ thay, trong con mắt Thiên nhãn của Minh Khánh, một luồng ánh sáng màu vàng bắt đầu từ trong người của trụ trì tỏa ra, dần dần to lớn hơn theo thời gian.
Vòng tròn sáng đó bắt đầu bao bọc lấy cả bốn người.
Ngoài ra, thân hình của Trần Thử Ca cũng nhận được ánh sáng vàng đó bao bọc, sáng lấp lánh như một pho tượng phật trong chùa chiền.
Đột nhiên, “tượng phật” Trần Thử Ca vung tay ra.
Một chiếc vòng hạt niệm kinh được bay ra từ tay ông nhanh