Mỗi năm, bố mẹ Tần An Nhiên đều có một ngày phải ra ngoài,chỉ còn cô một mình ở nhà
Sáng sớm,cô đã bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức
Nhà ngang nơi gia đình Tần sinh sống hơi cũ kỹ, xung quanh là những ngôi nhà cũ kỹ, hàng xóm xung quanh đều sinh hoạt bình thường và tràn ngập không khí chợ. Mỗi buổi sáng, sẽ có rất nhiều người bán rau trên hai bên đường hẻm Khẩu Bắc,náo nhiệt khác thường,bởi vì nhà cô ở tầng 1,cho nên thanh âm rất dễ dàng truyền vào
Hôm nay bố mẹ không có ở nhà,do chính cô nấu cơm,vừa lúc cũng cần đi mua thức ăn
Cô còn buồn ngủ đứng lên,lấy máy điện thoại nhìn qua-không tốt,đã 7 rưỡi!
Các sạp rau thường đến khoảng 7h40 mới tan, sau đó ban quản lý thành phố sẽ đến đuổi người người, rau ở các sạp ven đường buổi sáng rẻ hơn rất nhiều so với trong siêu thị nên cô phải mua nhanh rau.
Cô dậy rửa mặt,sau đó cũng không kịp thay quần áo,liền trực tiếp mặc đồ ngủ,cầm chìa khóa cùng di động ra cửa,rồi đi ra đầu chợ buổi sáng
Ngã tư hai bên đường không còn nhiều thực phẩm, nhiều quầy hàng đã đóng cửa, còn lại rất ít lựa chọn. Cư dân gần đó thưa thớt tản bộ, thong thả mua sắm.
Tần An Nhiên từ nhỏ đã giúp gia đình mua đồ,cô tự nhiên hòa hợp được với không khí như vậy.Đi dạo một vòng xem xét các quầy hàng, nhìn thấy cải cúc, cô ngồi xổm xuống mua một nắm. Trong tay cầm rau,lại tiếp tục đi về phía trước
Bỗng nhiên,nhìn thấy Hứa Giác từ phía trước đi tới.Cậu đeo túi sách,mặc áo khoác ngoài màu đen với quần ống cùng màu.Hôm nay cũng là ngày học bổ túc
Cậu nhìn thấy Tần An Nhiên,rõ ràng sửng sốt,từ dưới đến trên đánh giá quần áo của cô,ngữ khí có chút trào phúng:" Văn hóa phục hưng?"
"Thì sao?"Tần An Nhiên không để tâm
Mọi người đều giống như cậu,cậu luôn ăn mặc chỉnh tề, ngay cả đầu tóc, và cô chưa bao giờ thấy tóc anh ra dầu.
Tần An Nhiên liếc mắt nhìn trái phải, liền nhìn thấy năm sáu người mặc đồ ngủ. Buổi sáng đi mua đồ ăn ở nhà phải như vậy,cái này gọi là cơn tức(mình cũng không hiểu có đoạn này để làm gì??)
Cô cũng không cùng Hứa Giác nói nhiều,tiếp tục tự đi về phía trước,tự tính toán trưa làm gì. Bỗng nhiên,cô nhìn thấy gian hàng bán một miếng bí ngô già còn sót lại
Đúng rồi,làm cháo bí đỏ hạt kê
Như vậy quyết định,cô chỉ vào bí đỏ già và hỏi:" Xin chào,xin hỏi cái này bán như nào ạ?"
"Ba đồng năm"
"Nó rẻ hơn, cháu sẽ mua nhiều hơn."
"Lấy ba đồng hai đi, chỉ còn lại có cái này,cháu có thể lấy hết."
"Vậy thì gói vào cho cháu ạ"Tần Nhiên An đồng ý
Cô đang quan sát người bán hàng đặt miếng bí già lên bàn cân, tính giá.
Bỗng nhiên,âm thanh Hứa Giác ở bên cạnh vang lên:" Tôi cũng muốn bí đỏ"
Tần An Nhiên quay đầu,mới phát hiện thế nhưng cậu chưa đi,vừa rồi vẫn đi theo cô
"Cậu mua bí đỏ làm gì?"" Hứa Giác hỏi ngược lại
"Tôi làm cháo bí đỏ hạt kê"
""Tôi cũng làm cháo bí đỏ hạt kê"
"Cậu mua bí đỏ kia về nấu cháo?" Tần An Nhiên ngữ khí nghi ngờ. Cô thấy vì bí đỏ già đã không còn,người nọ đưa cho hắn chính là bí đỏ non
"Tại sao không?" Từ Gia nhướng mày, có chút khiêu khích, "Bí ngô kiện cậu?"
"..........."
Tần An Nhiên lười nhắc nhở cậu,cậu muốn thì làm đi. Cô thanh toán tiền,chính mình cầm theo bí đỏ già đi
Hứa Giác nhanh chóng mua xong và đi theo
Lầu một, Tần An Nhiên đang định mở cửa đi về nhà, Hứa Giác ở phía sau lại nói: "Nhân tiện,khi đến dạy bổ túc,phiền toái vẫn là nên thay quần áo"
"Tôi sẽ đổi,không cần cậu nói" Tần An Nhiên quay đầu,tức giận nói
"Vậy là tốt,tránh cho tôi hiểu nhầm cậu đang dụ dỗ tôi"
Tần An Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua đồ ngủ của chính mình,đây là loại đồ ngủ dày mà mẹ cô may cho cô vào mùa đông, bên ngoài làm bằng một số loại vải chưa bán được,màu sắc sặc sỡ,rất phổ biến và tươi đẹp
Có người mặc cái này đi dụ dỗ sao.....
"Cái này còn có thể dụ dỗ cậu?" Tần An Nhiên đem những nghi hoặc nói ra
Hứa Giác dời tầm mắt,tựa hồ không đành lòng nhìn thẳng vào quần áo của cô:"Không phải dụ dỗ,mà là chướng mắt,ảnh hưởng đến hiệu suất tôi học bài"
"............" Tần An Nhiên bạch liễu tha nhất nhãn,đi vào cửa nhà "Tôi sẽ đổi"
Cô vốn chỉ là không kịp đổi,mới mặc ra ngoài mua đồ mà thôi
Tần An Nhiên về nhà ăn điểm tâm,thay quần áo,mang sách đem lên lầu dạy bổ túc cho Hứa Giác
Hôm nay bà nội Hứa không ở nhà,chắc là thăm người thân đi
Hứa Giácđã đặt sách vở bài tập lên bàn ăn, thấy Tần An Nhiên thay quần áo bình thường, liền nhìn không nói gì.
Hôm nay học bổ túc chủ yếu là môn xã hội
Tần An Nhiên xem xét bài kiểm tra lịch sử trước đây của Hứa Giác, sau đó lật lại bài tập lịch sử của cậu, và hỏi: " Cậu đó sai đề đều sai không có nghĩa lý gì a.Đây không phải là tất cả kiến thức có hết trong sách giáo khoa sao? Chỉ cần học thuộc, là trả lơi đúng ạ"
Hứa Giác ngồi bên cạnh nghe,không nói gì
Tần An Nhiên mở lịch sử bắt buộc 1, đặt ở trước mặt cậu: "Không có phương pháp nào thích hợp, chỉ cần ghi nhớ kiến thức, học là làm được "
Sau đó cô cũng mở SGK của chính mình ra "Tôi cùng cậu học thuộc"
"Không cần" Hứa Giác cầm SGK,không chút để ý nói:" Cậu không cần học thuộc nó mà chuẩn bị bài bắt buộc 2,cậu dựa theo tiến độ chính mình làm đi"
"Cậu như thế nào biết tôi chuẩn bị bài?" Tần An Nhiên nghi hoặc ngẩng đầu
"Tôi thấy cậu giữa các tiết học cầm bắt buộc 2"
**Editor: mình giữ nguyên convert như vậy vì mình cũng không chắc bắt buộc 1,2 là gì nên mình cũng không muốn muốn dịch bừa làm sai đi nội dung
Tần An Nhiên sửng sốt,nghĩ nghĩ lại hỏi:" Này cậu cũng có thể chú ý tới tôi a?"
Hứa Giác dừng một chút,chậm rãi mở miệng:"...Bởi vì thấy chướng mắt"
"..........."
Tần An Nhiên tức giận nhìn hắn một cái,Hứa Giác cũng không cùng cô nói thêm gì,bắt đầu học thuộc lòng
Thời gian rất nhanh tới giữa trưa,Tần An Nhiên nhìn thoáng qua di động,nói:" Hôm nay học tới đây thôi,tôi còn phải về nhà nấu cơm"
"Ừ,tôi cũng muốn làm cơm" Hứa Giác gật đầu,thu dọn sách vở
"Cậu nấu cơm?" Tần An Nhiên nghe nói như vậy,sửng sốt đến mức cằm sắp rơi xuống" Cậu mười ngón của đại thiếu gia không dính nước mùa xuân*,cậu định làm cơm gì?"
*hình ảnh ẩn dụ để chỉ một người có hoàn cảnh gia đình tốt, bạn không cần phải giặt quần áo, không cần phải làm việc nhà, và chiều chuộng bản thân
Hứa Giác đối với nghi hoặc của cô rất không vui,đương nhiên nói:" Cháo bí đỏ gạo kê a"
"Dùng bí đỏ kia mà cậu mua?"
"Đúng"
Tần An Nhiên bĩu môi,cầm sách vở của chính mình:" Vậy cậu làm đi,tôi đi