Hai ngày trôi qua, Tần An Nhiên không gặp Hứa Giác ở trường, cũng không biết gần đây cậu bận gì.
Một ngày, cô đột nhiên nhận được tin nhắn của Hứa Giác : 【 Tôi bị ốm.
】
Bốn chữ được gửi đi ( 我生病了.
)
Sau khi Tần An Nhiên đọc, trong lòng căng thẳng, vôi vàng hỏi : 【 Nghiêm trọng không, cậu đang ở bệnh viện hả ? 】
Hứa Giác trả lời : 【 Không, tôi ở nhà.
】
Tần An Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cô đọc lại tin nhắn, dường như hiểu ý .
Sau đó cô hỏi dò : 【 Cậu muốn tôi đến thăm ? 】
Vài giây sau Hứa Giác trả lời : 【 Tùy cậu, có thể không đến.
Nhưng mà tôi bị ốm.
】
Nhấn mạnh thêm lần nữa.
Tần An Nhiên : ......
Cô cảm thấy tuy rằng bên ngoài Hứa Giác thoạt nhìn cao lớn với tính cách kiêu ngạo lạnh lùng, thật ra vẫn là bé cưng.
Buổi sáng cô có hai tiết, đồng ý với cậu sau khi xong sẽ đến.
Sau khi kết thúc tiết học, cô không vội đi đến tàu điện ngầm tới nhà Hứa Giác, mà là về kí túc xá trước.
Cô lấy trong tủ ra bộ đồ Nike màu đen có hình bóng rổ ra, để vào trong túi.
Cô ấy mua nó lúc trước, đã giặt sạch.
Sau đó cận thẩn cho vào trong cặp.
Đến trước cửa, sau khi bấm chuông, Hứa Giác ra mở cửa.
Cậu chỉ xuống dép lê được chuẩn bị cận thẩn đặt dưới đất, liền xoay người đi vào trong.
Vẫn là đôi màu tím đó, dường như nó đã trở thành dép riêng của cô.
Tần An Nhiên thay dép, cũng đi vào trong.
Kỳ thật khi vừa vào cửa, cô đã ngửi thấy mùi canh gà.
Khi đến phòng bếp, hương vị lại càng rõ ràng.
" Thơm quá.
" Cô nói một câu.
Sau đó thấy Hứa Giác đeo tạp dề đứng tại bếp, một tay cầm thìa khuấy gì đó.
Cô đến nhìn, là một nồi hầm đặt trên bếp.
Trong nồi có thể thấy gà xương đen, còn có chút thuốc bổ, đã được nấu thành nồi canh vô cùng đậm đà, hương vị thơm ngon bốc lên tỏa ra khắp phía.
" Lại kỹ năng gì mới vậy ? " Tần An Nhiên cười hỏi.
Hiện tại, Hứa Giác ngày càng giống ông chồng đảm nhận việc nấu ăn của gia đình.
" Canh gà xương đen.
" Hứa Giác đáp, mắt nhìn chằm chằm vào nồi canh, lại nói thêm " Tôi gọi điện thoại học hỏi dì Tiết.
"
" Mẹ tôi ? " Tần An Nhiên giật mình.
" Ừ.
Lần đó bà nội cho tôi uống canh gà rất ngon, tôi cũng muốn học làm.
"
" ......!Cậu cũng thật rảnh.
" Tần An Nhiên cười cậu, đưa tay ra lấy thìa " Tôi làm cho, chẳng phải cậu bị bệnh sao, đi nghỉ đi.
"
Hứa Giác không đưa cho cô, nhìn cô một cái : " Tôi nấu sắp xong rồi, muốn cướp công phải hỏi xem con gà có đồng ý hay không ? "
" .......!"
Tần An Nhiên lắc đầu.
Vốn là lo cơ thể cậu không khỏe, hiện tại xem ra là lừa cô.
Cứ để cậu làm đi, cô xoay người đến phòng khách xem TV.
Không lâu sau đó, Hứa Giác bê canh gà lên bàn ăn, gọi cô lại ăn cơm.
Cậu đi lấy hai bát lại, đưa cho cô một cái.
Tần An Nhiên thử một ngụm nhỏ, vậy mà lại rất ngon.
Quả nhiên người thông minh thật có ưu thế, Hứa Giác đúng là học gì cũng nhanh.
" Sao lại nghĩ muốn canh gà ? " Cô hạ bát hỏi.
Vẻ mặt cậu nghiêm túc nói : " Uống nhiều canh gà, tốt cho lá lách, bồi bổ khí huyết.
"
Tần An Nhiên nhớ đến lời cậu đáp lại lúc trước khi cô nói lời này, nghĩ muốn phản kích : " Gà nói cho cậu sao ? "
" Ừ.
" Vẻ mặt Hứa Giác không đổi, chỉ vào gà trong nồi " Trước khi chết nó báo mộng cho tôi.
"
" ...........!"
Cạn lời.
Tần An Nhiên cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Một lát sau, Hứa Giác múc thịt gà vào trong bát của cô.
Tần An nhiên ăn một miếng, bỗng nhiên nhớ lại mục đích mình tới là thăm Hứa Giác đang ốm.
Cô còn nghĩ là chính mình chăm sóc cậu, kết quả là ngược lại, cậu chăm sóc cô.
Vì thế, cô nuốt miệng thịt kia xuống, nhìn về phía cậu hỏi : " Cho nên cậu gọi tôi đến, là muốn nấu canh gà cho tôi uống ? "
" Ừ.
" Hứa Giác trực tiếp thừa nhận.
" Chăm sóc tôi như vậy ? " Tần An Nhiên mỉm cười.
Hứa Giác không trả lời, cúi đầu uống ngụm canh.
Suy nghĩ của cậu bỗng bay thật xa.
Nhớ khi cậu học lớp 2, bởi vì ba mẹ bận đủ công việc, không thường xuyên chăm sóc cậu.
Sau một ngày tan học kia, cậu cùng bọn trẻ con chơi bắn bi trong ngõ nhỏ.
Chơi từ lúc chập tối đến tận khi bầu trời tối đen, sau đó bọn trẻ kia đều bị bố mẹ gọi về ăn cơm, chỉ có cậu cô đơn một mình.
Cậu lại chơi một mình, cho đến khi sắc trời tối hoàn toàn, không thấy rõ thứ trên mặt đất.
Cậu chạy đến đầu ngõ, vươn cổ để nhìn xung quanh, mong ngóng được nhìn thấy bóng dáng của ba mẹ.
Nhưng đợi rất lâu, đợi đến khi chân mỏi nhừ, ba mẹ vẫn không trở về.
Cậu ngồi xổm xuống chỗ này, hai tay chống cằm.
Lúc này vang lên tiếng giày cao gót " lẹp xẹp " của một người phụ nữ.
Trong lòng cậu mừng như điên, là mẹ đã trở lại !
Cậu lập tức lao ra gọi một tiếng : " Mẹ ! "
Kết quả nhìn thấy là một người phụ nữ xa lạ, Vóc dáng không cao, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan hiền hậu, vẻ mặt dịu dàng, tóc búi, mặc chiếc váy công sở màu vàng nhạt.
Cậu nhận nhầm người, có chút xấu hổ, mất tự nhiên nắm tay lại.
Nhưng đối phương dường như không để ý, cúi người xuống, giọng điệu ôn hòa hỏi han : "Bạn nhỏ, sao lại ở đây một mình ? "
Thấy cậu không trả lời, lại hỏi : " Không vào được nhà ? "
Cậu lúc này mới gật đàu.
" Vậy đến nhà dì ăn cơm đi.
"
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, nghĩ rồi hỏi : " Dì , nhà dì có ngó sen không ạ ? Cháu muốn ăn ngó sen.
"
Người phụ nữ kia cười, ôn nhu nói : " Thật có lỗi, hôm nay nhà dì không có.
Nhưng trong nhà có cá, con ăn cá không ? "
Cậu suy nghĩ một chút, gật đầu : " Ăn tạm cũng được ạ "
Người phụ nữ kia có chút buồn cười, nhưng không nói gì.
Dẫn cậu tới lầu một, mở cửa ra, để cậu vào trước.
" Đúng rồi, dì còn chưa biết tên con đâu.
" Người ở sau cậu nói.
Lúc này, trong phòng truyền đến âm thanh mềm mại : " Hứa Giác ? "
Cậu nhìn đến, cô bé nhỏ ở phòng khách làm bài tập trên bàn trà, hóa ra lại là bạn cùng bàn mới của cậu, Tần An Nhiên.
Gia đình cậu mới đến không lâu, vậy mà nhà cô cũng ở chỗ này.
" Nhiên Nhiên, hai đứa quen nhau sao ? " Người phụ nữ kia là mẹ của Tần An Nhiên - Tiết Hiểu Bình.
" Vâng, là bạn cùng bàn mới của con.
"
" Ồ, hóa ra hai đứa là bạn học à.
Thật tốt, hai đứa cùng nhau chơi đi, mẹ đi nấu cơm.
" Tiết Hiểu Bình nói xong đặt túi xuống, vội vàng đi vào bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Cậu lập tức đi đến, ngồi trên ghế sô pha, bĩu môi : " Tôi không chơi cùng con gái.
"
Cậu thoáng nhìn qua, Tần An Nhiên lườm trộm cậu một cái, sau đó vùi đầu làm bài tập của bản thân.
Không lâu sau, Tiết Hiểu Bình gọi hai người ăn cơm.
Trên bàn ngoài rau ra, còn có hai con cá trích trên đĩa.
Hai đứa nhỏ mỗi đứa một con.
Hứa Giác ăn như hổ đói, rất nhanh liền ăn xong phần của cậu.
Nhưng cậu còn chưa no, còn muốn ăn nữa.
Cậu trộm nhìn qua con còn lại trong đĩa, liếm môi, nuốt nước miếng xuống.
Tần An Nhiên ở một bên ăn cơm để ý, thấy vậy chủ động vươn đũa ra gắp đặt vào bát của cậu.
" Cậu ăn đi.
" Cô vui vẻ nói.
" .......!Cậu không ăn ?