Editor : Từ chương này mình chuyển cách xưng hô của HG từ " cậu " sang "anh " nhé
Tầm mắt Uông Thục Lan dừng lại trên cổ tay của Tần An Nhiên.
Tần An Nhiên cả kinh, nhanh chóng rút cổ tay khỏi tay Hứa Giác.
Cô đứng yên bên cạnh, giống như bị người ta vạch trần bị nào đó, cảm giác có chút hụt hẫng.
Hứa Giác nhìn thấy bộ dạng lo sợ của cô, vẻ mặt Hứa Giác hơi thay đổi.
Anh đứng lên, nói với mẹ : " Mẹ, sao mẹ lại đến đây ? "
" Không phải con bị ốm sao, mẹ đến xem sao.
" Uông Thục Lan nói xong, đổi dép đi đến, sau đó cười với Tần An Nhiên " An Nhiên cũng ở đây.
"
Tần An Nhiên lấy lại tinh thần, lúc này mới ý thức được bản thân còn chưa chào hỏi, vội nói : " Dì Uông khỏe ạ.
"
Uông Thục Lan gật đầu khẽ cười đáp lại cô.
" Vậy....!xin phép về trước, buổi chiều còn có tiết ạ.
" Tần An Nhiên nói, cầm lấy cặp của mình, nói tạm biệt với hai người.
" Tôi tiễn cậu.
" Hứa Giác nói xong liền đi theo.
" À, không cần đâu.
Cứ nghỉ ngơi tốt đi.
" Tần An Nhiên vội vàng ngăn anh lại " Ở lại cùng với dì đi.
"
Cô dùng ánh mắt ra hiệu với anh, Hứa Giác bất đắc dĩ gật đầu, nói " Tới rồi gọi báo tôi một tiếng.
"
Ngồi trên tàu điện ngầm, Tần An Nhiên nghĩ lại lúc vừa rồi.
Nếu dì Uông không tới, có phải cô sẽ....
Sau khi trở lại trường, cô báo bình an với Hứa Giác.
Hai ngày sau, cô không có đi gặp anh, mà dò hỏi tình hình của anh, dường như cơ thể đã tốt hơn.
Ngày cứ như vậy trôi qua.
Bỗng nhiên có một ngày, tiết học buổi sáng kết thúc, Tần An Nhiên cùng bạn cùng phòng sau khi ăn cơm xong thì về kí túc xá.
Ở dưới lầu, cô nhìn thấy hình dáng một người, là Uông Thục Lan, dường như là đến tìm cô.
Cô bảo bạn cùng phòng lên trước, một mình cô đi tới.
" Dì Uông ạ.
" Tần An Nhiên chủ động chào hỏi.
Uông Thục Lan quay đầu nhìn cô, cười cười ; " An Nhiên.
"
Tần An Nhiên dò hỏi : " Dì tới tìm cháu ạ ? "
" Ừ.
"
Trong lòng cô có chút hồi hộp, không biết từ đâu tới loại cảm giác bất an.
Hai người đi vào một quán cafe gần trường.
Lúc này cũng không nhiều người, âm nhạc du dương vang lên trong quán, hai cốc cafe nóng trên bàn tỏa ra khói.
" An Nhiên cũng trưởng thành thành một cô gái xinh đẹp rồi.
" Uông Thục Lan nhìn cô , tươi cười hòa ái " Sau khi chuyển đi cũng không gặp con nhiều.
Mới ngày nào còn bế con lúc con còn nhỏ, thường xuyên đến nhà chúng ta tìm Hứa Giác chơi.
"
Tần An Nhiên mím môi, khẽ nở nụ cười.
Cô cũng không biết nên nói gì tiếp.
" Hai đứa là cùng nhau lớn lên, cùng tiểu học, cùng cấp 2, cùng cấp 3, hiện tại là đại học.
Thời điểm lúc nhỏ nó nghịch ngợm, thường xuyên làm hỏng đồ của con, làm con khóc, con cũng không so đo cùng nó, vẫn chia đồ ăn với nó.
Dì biết tình cảm hai đứa rất tốt, hai đứa chơi với nhau lâu nhất....!"
Uông Thục Lan nói đủ thứ chuyện trước kia, mỗi một câu nói càng làm nỗi bất an khó giải thích trong lòng cô tăng lên.
Cô tựa hồ đoán được vì sao mà dì Uông đến, cũng không dám nghĩ sâu hơn.
Cuối cùng, Uông Thục Lan dừng một lát, vẫn là nói : " An Nhiên, dì biết con là cô gái tốt.
Nhưng là.....nhưng là hai người ở cùng nhau, có nhiều mặt phải xem xét.
"
Tần An Nhiên cảm thấy khó thở, cô ý của lời này.
Nhiều mặt, kỳ thật chỉ là một mặt.
" Kế hoạch của nhà gì là đưa Hứa Giác sang nước ngoài học, có sẽ học tiến sĩ.
Nhưng mà, nhà của con....!Có lẽ sẽ trực tiếp làm...." Uông Thục Lan tận lực nói những lý do " Như vậy nó sẽ phải đi hơn 2 năm, đến lúc đó hai đứa ở xa trong thời gian dài, sẽ không có ích gì cả.
"
" Hơn nữa, nếu nó lo cho con mà quyết định từ bỏ cơ hội đi ra nước ngoài học tập, sẽ ảnh hưởng xấu tới với sự nghiệp của nó.
"
Uông Thục Lan rốt cuộc cũng nói những ý nghĩ trong lòng ra.
Uông Thục Lan lấy góc nhìn của một trưởng bối để phân tích tình huống, để cho những người trẻ có thể thật sự cân nhắc vấn đề xem xét kĩ lại cái gì là tốt cho cả hai.
Tần An Nhiên đoán được mục đích đối với việc này của Uông Thục Lan, nhưng khi đối phương nói ra, trong lòng không tự chủ được run rẩy một chút.
Cô trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng cố lấy dũng khí, nói : " Dì, cháu sẽ không làm cản trở đến Hứa Giác.
"
Cô muốn nói, cô cũng rất nỗ lực, cô cũng không hề kém cỏi.
Uông Thục Lan nhìn chằm chằm cô, đột nhiên hỏi : " Con có biết vì sao Hứa Giác không chọn Thanh Đại không ? "
" Dạ ? " Tuy rằng cô cũng không biết tại sao Hứa Giác không chọn học máy tính tại Thanh Đại, định hỏi một chút thì lại quên mất, cô cũng chưa từng tìm hiểu chuyện này.
Khi đó, cô còn chưa biết tâm ý của anh.
Chẳng lẽ là....
Uông Thục Lan lại tiếp tục nói : " Lúc ấy chúng ta vẫn luôn cố gắng khuyên bảo, nhưng dù nói thế nào nó cũng kiên trì phải báo danh Hoa Đại.
Dì vẫn luôn không hiểu cho đến 2 ngày trước.
Bởi vì con chọn Hoa Đại, vì thế nó quyết định không chọn trường tốt nhất.
"
Tần An Nhiên sửng sốt ngẩng đầu, môi hơi mấp máy, lại không thể nói gì.
" Cho nên An Nhiên à, trên đời này có rất nhiều việc là lòng có dư nhưng lực không đủ *.
" Uông Thục Lan dừng một chút, vẫn quyết định nhẫn tâm mà nói ra " Đã có một lần rồi, dì không muốn nó bị cản trở lần nữa.
Dì nghĩ rằng hai người ở bên nhau là khiến nhau trở nên tốt hơn, chứ không phải cản trở nhau.
"
* rất muốn làm điều gì đó nhưng sức không đủ.
Tần An Nhiên vẫn cắn môi, nghe Uông Thục Lan nói.
Cô không thể phản bác, cũng không thể lại hứa hẹn gì.
Bởi vì, cho dù cô hứa hẹn gì cho tương lai, nhưng chuyện hiện tại xảy ra chính là cô đã cản trở Hứa Giác một lần.
Giống như lời của Uông Thục Lan nói, tâm ý của cô có dư, nhưng sức không đủ.
Cho dù cô có cố gắng cũng không thể ngăn loại việc này xảy ra lần nữa.
Cô đã không thể theo kịp với anh.
Cô chỉ biết liên lụy anh.
Một nam sinh ưu tú như vậy, anh không nên vì cô mà làm lỡ tương lai tươi sáng của bản thân.
Thật lâu sau, cô mới nhẹ giọng lặp lại một lần : " Dì, dì không cần lo lắng, cháu sẽ không làm cản trở tới Hứa Giác.
"
Lần này, câu nói có ý nghĩa hoàn toàn khác.
Uông Thục Lan dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi : " Vậy là tốt rồi, dì cảm ơn con nhiều.
An Nhiên, con rất hiểu chuyện.
Nếu về sau có khó khăn, bất cứ khi nào có thể tới tìm dì và chú Hứa.
"
Sau đó Uông Thục Lan lấy một hộp được đóng gói tinh , đặt trên bàn đưa cho cô : " Đây là hộp đông a a giao*, là quà dì tặng con, xem như là chút tâm ý.
Dì biết trước con bị bệnh nặng, nên ăn nhiều thứ bổ dưỡng.
"
* là thuốc bổ cao cấp.
Tần An Nhiên dời tầm mắt nhìn vào hộp.
Là hộp có màu đỏ rực, được khắc chữ mạ vàng, ánh nắng chiếu vào khiến cô đau mắt.
Thời điểm bị bệnh nặng, là lúc cô học lớp 8.
Hiện tại cô đã học năm nhất đại học.
Sự quan tâm này, đã đến rất muộn.
Nhưng cô không nói ra, cô gật đầu, nói " Cảm ơn dì.
"
Mục đích của Uông Thục Lan đối với việc này đã được hoàn thành, bà cùng Tần An Nhiên chào tạm biệt.
đứng lên, hướng tới chỗ cửa đi được hai bước, bỗng nhiên lại quay đầu nói : " Đúng rồi An Nhiên, con đừng nhắc chuyện hôm nay cho Hứa Giác biết.
Nó tính tình bướng bỉnh, nếu nó ra nhất định nó sẽ không xuất ngoại.
"
" Cháu biết ạ.
" Tần An Nhiên cúi đầu nhìn xuống, thanh âm nhỏ không thể nghe rõ.
Uông Thục Lan nhìn bộ dáng của cô, vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói nên lời.
Bà khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Tần An Nhiên một mình ngồi lại một lúc.
Xung quanh dần nhiều người hơn, người đến rồi