Chủ nhật ngày hôm sau, giữa trưa Tần An Nhiên không ăn cơm.
Lúc 3 hay 4 giờ chiều lại cảm thấy hơi đói, liền đi đến căng tin tùy tiện mua vài đồ ăn vặt.
Khi đang ăn, cô nhận được tin nhắn của Tô Dịch Văn : 【 An Nhiên, hôm nay em rảnh không ? Chúng ta mời em cùng Hứa Giác đi ăn cơm, lần này anh trả.
】
Tần An Nhiên nhìn điện thoại, thở dài.
Cứ như vậy, cô không thể tránh anh được, mọi thứ cô làm lúc trước sẽ trở nên vô nghĩa.
Quay một vòng, lại trở lại từ đầu.
Nhưng là ý tốt của Tô Dịch Văn, cô cũng không muốn từ chối.
Lần trước bốn người ăn cơm ở Hiệt Tú, trên thực tế là Hứa Giác trả tiền.
Tuy rằng anh không nói mấy, lúc ăn cũng không thể hiện gì, thời điểm sau khi ăn xong Tô Dịch Văn tới chỗ thanh toán trả tiền, mới phát hiện Hứa Giác đã trả trước rồi.
Cho nên lần này, Tô Dịch Văn kiên quyết phải mời lại.
Tần An Nhiên tạm thời không muốn ăn uống gì.
Cô quay đầu thấy, cô cầm di động gõ chữ, nghĩ nói gì với Hứa Giác.
Bỗng nhiên, nghe thấy tiếng ồn ào náo động bên cạnh.
Cô quay đầu nhìn, cách khoảng hai ba bàn, có nhóm sinh viên khí thế ngất trời đang trò chuyện.
Có cả nam sinh lẫn nữ sinh, hầu như nam sinh đều rất cao.
Cô đang muốn quay đầu lại, bỗng dưng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Hứa Giác.
Anh cũng ở trong đó, đang trò chuyện cùng nam sinh bên cạnh.
Này...!sao lại khéo vậy ? Cô có nên đến trực tiếp nói với anh ?
Cô đang do dự, bỗng nhiên điện thoại có thông báo, là Tô Dịch Văn gửi tin nhắn tới : 【 Không cần ngại nhé, anh nhất định phải mời lại.
Lần trước Hứa Giác trả tiền anh cảm thấy không được tốt lắm, anh có việc làm rồi lại khiến sinh viên trả tiền.
】
Tần An Nhiên không có cách khác, chỉ phải phản hồi lại :【 Được, em hỏi cậu ấy một chút.
】
Cô không có tâm tình ăn tiếp, dùng khăn lau miệng, cầm cặp rồi đứng lên, đi tới chỗ đám người kia.
Cô đi rất chậm, dường như không phát ra âm thanh gì, vẫn đang rối rắm rốt cuộc nên nói như nào.
Trong nhóm nam sinh có người thấy cô, dường như biết cô là ai, đá Hứa Giác một cái, ánh mắt ra hiệu nhìn về sau một chút.
Hứa Giác quay đầu, nhìn thấy Tần An Nhiên, vẻ mặt có chút bất ngờ, nhưng lập thả lỏng hơn.
" Hứa Giác...!" Tần An Nhiên chậm rãi nói, hơi tránh tầm mắt của anh " Anh Dịch Văn nói muốn đãi chúng ta đi ăn cơm, cậu rảnh không không ? "
Hứa Giác còn chưa nói, Đỗ Thi Vũ ở bên cạnh nói " Không tiện đâu, hôm nay câu lạc bộ thể thao tụ họp, chút nữa sẽ đi.
"
" Ồ, hôm nay các cậu có hoạt động.
" Cô cảm thấy bản thân mình đến sai thời điểm " a, vậy quên đi.
"
Cô đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Hứa Giác lên tiếng, trả lời đơn giản nhưng rõ ràng : " Tôi rảnh.
"
" Hả ? "
" Không phải đi ăn cơm cùng nhau sao ? " Hứa Giác nói xong đứng lên.
" Ơ, anh Hứa Giác, hoạt động câu lạc bộ anh không tham gia sao ? " Đỗ Thi Vũ vội vàng nói.
Hứa Giác không đáp lại lời cô ấy, trực tiếp quay đầu lại nói với nam sinh đối diện : " Cố đội, thật xin lỗi, tôi đi trước.
"
Nam sinh kia thoạt nhìn là người rất cởi mở, cười hì hì, bàn tay to vung lên : " Đi đi thôi.
"
Cậu ta không để ý đến việc Hứa Giác không tham gia hoạt động, còn quay ra trêu chọc mọi người : " Ai, Hứa Giác bình thường lợi hại vô cùng nhưng anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân mà ~ "
Tần An Nhiên giả vờ như không nghe thấy những lời này, đi tới hướng cổng.
Hứa Giác đi cùng cô.
" Đi bằng gì, anh ấy lái xe hay tôi lái ? " Hứa Giác hỏi.
" Theo ý của anh Dịch Văn, chắc hẳn là tới đón chúng ta.
"
Hứa Giác gật đầu.
Sau đó hai người không tiếp tục nói chuyện, cứ như vậy yên lặng không nói gì đi đến cổng trường.
Không lâu sau khi liên lạc với Tô Dịch Văn, liền có chiếc xe ô tô màu xám bạc chậm rãi đi đến chỗ họ, biển số xe giống với cái mà Tô Dịch Văn gửi cho cô.
Sau khi Tô Dịch Văn dừng xe, hạ cửa kính xe xuống, cười với bọn họ, bảo bọn họ lên xe.
Tần An Nhìn thấy Từ Uyển ngồi chỗ ghế lái phụ, chào hỏi đơn giản với họ một chút.
Hứa Giác mở cửa xe sau ra, để Tần An Nhiên vào trước, chính mình sau đó cùng ngồi vào.
Tô Dịch Văn khởi động xe, đi tới hướng trung tâm thành phố.
Dường như tâm tình anh ấy rất tốt, dọc đường đi liên tục giới thiệu cho bọn họ phong cảnh của thành phố Hoa Quỳnh.
" Nhà ở ven đường kia, có quán nướng biển hiệu màu vàng chữ đỏ ấy đồ ăn rất ngon, được sinh viên Hoa Đại yêu thích vô cùng.
Không biết hai người ăn chưa, cháo nhà đó ăn cũng rất ngon.
"
" Hai em xem, tòa nhà cao tầng xa xa ở bên trái kia là tòa cao ốc 105 tầng của thành phố Hoa Quỳnh, cũng rất đồ sộ đúng không ? "
" Hiện tại chúng ta đang ở trên cầu lớn, năm đó chính là cầu có chiều ngang lớn nhất trong năm tỉnh Hoa Đông, thời điểm xây dựng có cả Phó thủ tướng đến đây.
"
" Hiện tại chúng ta đến trung tâm thành phố, khu CBD* thành phố Hoa Quỳnh vô cùng đắt đỏ đó.
Hai người xem ở đây đều là những nhà vô cùng giàu có, có lần anh vô tình đi vào một nhà, vừa thấy đã sợ tới mức chạy nhanh khỏi.
"
* CBD là viết tắt từ Central Business District - đây là khu vực (quận) trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố ( theo https://chaudaiduong.vn/ )
" Anh có thể nói ít đi được hay không ? " Từ Uyển ngồi ở ghế phó lái bỗng nhiên không kiên nhẫn nói ra một câu.
Tô Dịch văn ngừng câu chuyện, nhanh nhìn thoáng qua cô ấy, có chút hoang mang, không rõ chính mình nói gì không đúng.
" Họ ở đây gần một năm rồi, sao lại không biết những điều này chứ.
" Từ Uyển không hề nể mặt Tô Dịch Văn.
Tần An Nhiên từ phía sau nhìn thấy sườn mặt cau có cùng khóe miệng rũ xuống của Từ Uyển, cảm thấy dường như cô ấy không được vui vẻ mấy.
Hôm nay cô ấy trang điểm, ăn mặc đẹp như ngày đó ở Hiệt Tú.
Nhưng trong lòng Tần An Nhiên lại có cảm giác khác thường không giải thích được, Từ Uyển......không giống với lúc còn bé.
Tần An Nhiên , vẫn là muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng, vì thế cười nói : " Kỳ thật tớ không biết cái này.
Tuy rằng gần một năm học đại học ở đây, nhưng không biết nhiều về xung quanh, cũng không thường tới thành phố.
"
Cô nói xong lại nhìn Hứa Giác một cái, nghĩ anh cũng có thể nói gì đó để Tô Dịch Văn không phải xấu hổ.
Ai ngờ Hứa Giác như trước khoanh hai tay, ung dung tựa lưng vào ghế ngồi, làm bộ dáng lười cử động cũng lười nói chuyện, mọi chuyện đều không liên quan đến mình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần An Nhiên thở một hơi, thu hồi tầm mắt.
Cũng đúng, Hứa Giác có khi nào " hạ mình " giải vây cho người khác đâu chứ ?
Xe đã đi đến khu trung tâm mua sắm của thành phố, sau khi Tô Dịch Văn đỗ xe ở tầng hầm để xe xong, bốn người đi đến một cửa hàng.
Trên đường đi, Tô Dịch Văn lại vui vẻ trở lại, không thể không nói chuyện được, quay ra hỏi hai người : " Lúc trước hai người tới đây chưa ? "
Kỳ thật, đây là nơi gần chỗ Hứa Giác ở.
Nhưng Hứa Giác không trả lời câu hỏi của anh ấy.
Tần An Nhiên thành thực đáp : " Đã tới rồi ạ.
"
" Tới làm những gì vậy ? Liên hoan hay dạo phố cùng bạn bè ? "
Tần An Nhiên trầm mặc một chút, hơi đưa mắt nhìn Hứa Giác, phát hiện anh đang nhìn mình không chớp mắt.
" Đến.....liên hoan ạ.
" Tần An Nhiên nhẹ giọng nói, không có nói rõ.
Cô nghĩ hai lần tới nhà Hứa Giác kia, miễn cưỡng tính là tới " liên hoan " đi.
" Sinh viên Hoa Đại có thường xuyên tới đây liên hoan không ? " Tô Dịch Văn nghĩ hiện tại nhiều sinh viên tiêu tiền như nước.
Tần An Nhiên xua tay cười nói : " Không ạ, nơi này rất nhiều đồ đắt, nên họ không thường xuyên tới đâu ạ.
"
Cô nói xong nhìn các cửa hàng xung quanh một vòng, nơi này là nơi phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, gần như đều là những cửa hàng đắt tiền.
Cho nên, kỳ thật trừ hai lần tới nhà Hứa Giác chính cô cũng chưa từng tới đây.
Tô Dịch Văn chọn một nhà ăn, bốn