Sau khi nói xong, cô không quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt lập tức rời đi xoay người vào ký túc xá.
Từng bước đi lên bậc thang, cả hành lang đều vang lên tiếng bước chân lạch cạch lạch cạch, trong đầu trống rỗng cứ vậy mà đi lên.
Cô nghĩ tại sao hiện tại chính mình trở nên yếu đuối như vậy ?
Cô không thể không thừa nhận, lời lần trước mà Uông Thục Lan nói đã đâm sâu vào chỗ nhạy cảm nhất trong lòng cô, chỗ mà cô đã cố gắng che giấu bằng sự hiếu thắng của bản thân.
Đây cũng là sự khác biệt lớn nhất giữa cô và Hứa Giác.
Bọn họ đều rất kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo của Hứa Giác là do tự tin, còn kiêu ngạo của cô là để che dấu sự tự ti.
Bất tri bất giác đã đứng trước cửa phòng, cô hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc một chút, mở cửa ra.
Trong phòng còn ba người khác, cảnh tượng trước mắt làm Tần An Nhiên cảm thấy kinh ngạc.
Cô thấy Khúc Sam Sam ngồi khóc trên ghế, tóc rũ xuống trán, mắt sưng lên, khuôn mặt vừa đỏ vừa trắng, nước mắt còn không ngừng chảy ra.
Hai người cùng phòng khác là Điền Hi và Lưu Tuyên Trữ đứng bên cạnh an ủi cô ấy.
" Này....!Sao lại vậy ? " Tần An Nhiên hỏi, thuận tay đem cặp đặt trên bàn.
Khúc Sam Sam khóc không ngừng, không thể trả lời được.
Sắc mặt Điền Hi rất kém, nói : " Haiz, Sam Sam bị người bạn trai kia lừa tiền.
"
" Là bạn trai cũ.....!" Khúc Sam Sam nghẹn ngào không thể nói rõ ràng, nhưng cũng không quên sữa lại.
" Đúng đúng, là bạn trai cũ.
Là tên bạn trai cũ lòng lang dạ sói.
" Điền Hi vỗ về vai cô ấy.
" Lừa tiền ? Sao lại lừa tiền được ? " Tần An Nhiên tiến lên từng bước, khó hiểu hỏi han " Hắn là sinh viên Hoa Đại đúng không ? Đi tìm hắn đi ! "
" Hình như là giả mạo sinh viên Hoa Đại tham gia hoạt giao lưu, nhưng Sam Sam không biết.
" Lưu Tuyên Trữ giải thíhc.
Cô ấy giải thích qua chút, hình như nam sinh nói với Khúc Sam Sam trong nhà có người bị bệnh, muốn vay tiền cô ấy, sau khi đưa tiền thì không liên lạc được với nam sinh đêm đó.
Tất cả thông tin phương thức đều là giả, sau đó Khúc Sam Sam đến viện hỏi, mới biết căn bản là không có người này.
Tần An Nhiên nghe xong nhăn mày, nói như vậy cũng rất phiền toái.
Cô vội vàng hỏi : " Lừa mất bao nhiêu ? "
" Một, một vạn.....!" Khúc Sam Sam khóc thút thít đáp, sau đó lại bổ sung nói " Đó , đó là tiền đóng học phí năm tới.
"
Tần An Nhiên nhìn bộ dạng của cô ấy, im lặng không nói gì.
Cô cũng biết gia cảnh của cô ấy bình thường, số tiền một vạn mặc dù không đến mức phải đập nồi sắt đi bán, nhưng cũng là khoản tiền lớn.
Càng quan trọng hơn chính là, học phí đại học đều phải đóng trước học kì tiếp theo, thời hạn cuối cùng vừa lúc là ngày kia.
Cô thở dài, vốn tưởng rằng lên đại học Khúc Sam Sam sẽ trưởng thành hơn, không nghĩ tới " não yêu đương* " của cô nàng không những giảm mà còn tăng.
* trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, yêu đương là nhất !!
" An Nhiên, cậu muốn mắng tớ à ? " Khúc Sam Sam vùi đầu xuống thấp, yếu ớt hỏi một câu.
" Haizz....!Bây giờ còn nói được gì đâu ? " Tần An Nhiên nhìn bộ dạng đáng thường của cô ấy, không nỡ mắng.
" Lúc trước tớ cũng không ngờ hắn ta là người như thế.
"
" Chính là cậu cũng nên thận trọng hơn, vì sao không biết rõ thân phận liền vội yêu đương chứ ?
Khúc Sam Sam nghe xong, khóe miệng rũ xuống, chậm rãi nói : " An Nhiên, tớ không xinh đẹp như cậu, từ không được nam sinh yêu thích.
Cho nên xuất hiện một người rất tốt với tớ, tớ liền cảm thấy như nhặt được báu vật.
Chính là tớ không nghĩ đến mỗi người tiếp cận tớ lại có mục đích xấu....!"
Nói xong, đôi mắt cô ấy đều đỏ, hâm mộ nói với Tần An Nhiên : " Huhu, tớ có thể trưởng thành giống như cậu thì tốt, có thể xử lý tốt vấn đề tình cảm của chính mình.
"
Nghe vậy, trong lòng cô có chút hồi hộp.
Cô rũ mi xuống, che giấu những cảm xúc đang nổi lên trong lòng mình.
Chỉ có chính cô mới biết, cô cũng không hề trưởng thành, cô cũng không xử lý tốt vấn đề tình cảm của bản thân.
Thậm chí, cô còn làm nó hỏng bét.
Đột nhiên không khí trong phòng trở nên buồn chán.
Vì để làm dịu đi bầu không khí, Điền Hi cầm lấy hộp sữa chua dâu tây vừa mua ở siêu thị đưa cho mọi .
Cô ấy đặc biệt bóc vỏ ra, đặt vào trong tay Khúc Sam Sam : " Này, ăn đồ ngọt, tâm trạng sẽ tốt hơn.
"
Khúc Sam Sam nói hết một phen, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn, cầm lấy thìa ăn một miếng, rốt cuộc cũng mỉm cười : " Quả nhiên đồ ngọt là thứ tốt.
"
Tần An Nhiên cũng ăn một miếng.
Sữa chua rất ngọt, tan ở đầu lưỡi, nhưng vị ngọt không thể chạm tới trái tim cô.
Cô nhớ tới lúc học cấp 3, Hứa Giác cho cô một vỉ sữa chua cùng túi dâu tây.
Không biết vì sao, lúc đó ăn ngọt hơn nhiều.
Cô lắc đầu, cố gắng để chính mình không nhớ tới những chuyện trước kia.
" Về học phí, chúng ta có thể gom lại giúp, cậu đừng quá lo lắng.
" Điền Hi an ủi Khúc Sam Sam.
Ba người bạn cùng phòng không đành lòng nhìn Khúc Sam Sam đau lòng như vậy, đều đồng ý suy nghĩ giải pháp.
Nhưng hiện tại cũng chưa có cách, trong lúc đó mọi người về chỗ của mình, tạm nghỉ.
Suốt cả ngày hôm sau, Tần An Nhiên cố gắng suy nghĩ làm cách nào để gom tiền giúp Khúc Sam Sam.
Hoàn thành buổi học trên lớp, sau khi ăn cơm tối xong, cô đến chỗ cây ATM kiểm tra số dư trong tài khoản.
Học phí của cô đã nộp, bây giờ còn khoảng 1000, không thể đủ được.
Cô đi khỏi đó, tự suy nghĩ xem còn cách nào khác không.
Bỗng nhiên, cô nghĩ tới một cách.
Dù có thể không khả thi mấy, nhưng bây giờ đã rất, cô vẫn là tính thử một lần.
Cô gọi điện thoại cho chủ quản của trung tâm đào hỏi xem có thể trả trước phí dạy được không.
Nhưng quả nhiên, câu trả lời là không.
Dù là hy vọng đã biết trước là không khả quan mấy, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi thất vọng.
Tần An Nhiên tắt máy, thở dài một hơi.
Bỗng nhiên, phía sau vang lên giọng nói : " Việc làm part-time, còn có thể dự chi* tiền lương ? "
* được trả trước.
Giọng nói này.......
Chân cô như cứng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Anh đứng ở chỗ bóng cây, giấu mình trong bóng tối đen , nhưng cô có thể dễ dàng nhận ra.
" Cậu thiếu tiền dùng ? "
Anh bước ra khỏi chỗ tối nhất, đèn đường dần chiếu sáng lên khuôn mặt anh trở nên rõ ràng hơn.
Tần An Nhiên không nói tiếp vì giữ thể diện cho Khúc Sam, cô không muốn nói ra chuyện cô ấy bị lừa.
Hơn nữa, cô có cảm giác lo lắng khi đứng trước cậu, ngày hôm qua làm tổn thương cậu như vậy, trong lúc nhất thời không biết phải đối mặt với cậu như nào.
Cô cũng không hề trưởng thành giống như Khúc Sam Sam nói, cô dùng hết sức của bản thân, duy trì vẻ ngoài ổn định trước mặt anh.
Hứa Giác đứng trước mặt cô, hạ mắt nhìn cô, hỏi : " Thiếu bao nhiêu ? "
" Không thiếu.......!"
" Không thiếu thì gọi điện bảo trung tâm dự chi làm gì ? "
Tần An Nhiên xua tay : " Cậu không cần cho tôi mượn, tự mình tôi có thể nghĩ cách.
"
" Tôi nói cho cậu mượn ? " Hứa Giác hỏi ngược lại.
" .........!"
Tần An Nhiên cảm thấy mất mặt, cô lại tự hỏi, còn mượn ai được.....
Bỗng nhiên, cô nghĩ đến ------
" Đúng