Sau khi trở về ký túc xá, Tần An Nhiên chuyển 1 vạn cho Khúc Sam Sam, lại chuyển 1 vạn về trả Hứa Giác.
Sau đó cô bảo trung tâm đào tạo thứ 6 xin dạy thêm giờ, như vậy có thể sớm trả tiền cho Hứa Giác, cô cũng không muốn nợ anh quá lâu.
Thứ 6, sau khi kết thúc chương trình học buổi sáng cô vội vàng chạy tới trạm tàu điện ngầm.
Trong phút chốc, mây đen kéo tới che kín bầu trời tiếp đó cơn gió lớn ập, trời bắt đầu nổi mưa to.
Hạt mưa nặng và rơi xuống rất nhanh, màn mưa này ập tới khiến những người đi đường bị ướt.
Chỉ trong vài phút, áo T-shirt của cô đã bị ướt một mảng lớn.
Mưa như trút nước khiến cô không thể thấy rõ đường đi phía trước.
Bất đắc dĩ, cô đành phải trốn vào quảng trường sầm uất có mái che ở gần, chờ mưa ngừng.
Quần áo trên người bám sát vào da cô, gió thổi qua, hơi run lên vì lạnh.
Tóc cũng ướt sũng, chỉ trong chốc lát nước mua liền ngập đến bên chân cô.
Cô tìm ghế ở khu vực nghỉ ngơi rồi ngồi xuống, nghĩ muốn lấy khăn tay ra lau đầu một chút, lại phát hiện khăn tay cũng không dùng được.
Cô thở dài, miễn cưỡng đưa tay cầm tóc, cố gắng để tóc khô hơn.
Mưa bên ngoài vẫn không có dấu hiệu giảm, Tần An Nhiên cứ yên lặng ngồi như vậy.
Cô nhìn xung quanh một vòng, mới nhận rằng mình đang ở khu mua sắm mà lần trước Tô Dịch Văn mời đi ăn cơm.
Vừa quay đầu, cô thấy cửa hàng đối diện mình, biển hiệu viết chữ tiếng Anh in hoa ONITELAV .
Cô biết nhãn hiệu này.
Cô nhớ rõ, lúc đó là một ngày học lớp 10.
Ngày đó, Hứa Giác trèo tường ra ngoài mua takoyaki nên bị Cố lão sư phạt trực nhật, cô rời khỏi trường sớm để cùng mẹ đi bán hàng.
Buổi chiều ngày đó, cô và mẹ đang trên đường trở về, trời cũng đổ mưa và họ phải đi vào khu mua sắm để tránh mưa.
Hai người mỗi người cầm một túi, bên trong là những tạp dề chưa bán được.
Bởi vì không chạy kịp, trên người bị ướt, từ đầu đến chân đều dính nước mưa, có chút chật vật.
Hai người họ đứng một lúc, cũng không có việc gì để làm.
Bỗng nhiên, mẹ nhìn thấy một chiếc váy rất đẹp qua cửa kính của cửa hàng bên cạnh, không tự chủ được mà đi đến cận thẩn đánh giá, dường như là muốn mua cho cô.
Cô nhớ rõ cái váy kia, là váy liền hở vai, dài đến đầu gối màu hồng nhạt, trên váy có những ngôi sao và kim tuyến lấp lánh.
Lúc đó nhìn cô cũng rất thích.
Dù sao, hiện tại cũng không rời đi được nên cô cùng mẹ đi vào cửa hàng để xem.
Hai người vừa bước đến cửa, chuẩn bị đi vào trong cửa.
Ai ngờ có một nhân viên bán hàng vội chạy tới, xua tay với hai người.
Cô và mẹ sững sờ.
Tầm mắt đối phương nhìn chăm chú vào trên mặt đất, Tần An Nhiên cúi đầu nhìn, mới nhận ra chân của họ vướng bùn đất cùng nước mưa.
Hai người hiểu ra, ý của đối phương chính là không cho bọn họ đi vào.
Vẻ mặt của mẹ trở nên cứng nhắc, động tác cũng dừng lại, bà không biết nên bước vào hay lùi lại.
Tần An Nhiên đứng bên cạnh, thần thờ cầm túi vải, cô siết chặt quai túi khiến tay đau.
Qua vài giây sau, hai người liền rời đi.
Thời điểm đi ra, cô ngẩng đầu nhìn qua, biển hiệu của cửa hàng kia đúng là ONITELAV .
Trên đường trở về, mẹ an ủi cô : " Không sao, chờ lần sau không mưa, không mang theo túi vải chúng ta lại đến xem.
"
Tần An Nhiên gật đầu, không nói gì.
Nhưng lần đó như để lại một vết thương nhẹ trong lòng cô.
Buổi chiều cô và mẹ bị từ chối không cho vào đó, cảnh tượng kia, cô vĩnh viễn không bao giờ quên.
Đó cũng là lần đầu tiên, cô bắt đầu tự trách chính mình.
Nếu không phải cô tiêu hết tiền để dành của gia đình, như vậy mẹ sẽ không phải đối diện với cảnh mất mặt như vậy.
Tự trách bản thân như vậy, dần dần, trở thành sự oán trách được chôn giấu thật sâu trong lòng cô.
Sau đó mưa dừng rồi, nhưng chiều mưa ngày đó, trong lòng cô vẫn luôn nhớ kĩ.
Tần An Nhiên nhìn chằm chằm vào mấy chữ cái tiếng Anh kia, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Bỗng nhiên, bên cạnh xuất hiện bóng dáng một người.
" Sao lại ướt thành vậy ? "
Cô quay đầu nhìn, Hứa Giác đứng trước mặt cô, trong tay cầm hộp takoyaki.
Anh mặc bộ đồ ngày thường đơn giản, trong tay không cầm ô, nhưng toàn thân dường như không bị ướt.
Sao Hứa Giác lại ở đây ?
Tần An Nhiên bỗng nhiên nhớ tới, nơi đây gần chỗ anh sống.
Xem ra là anh đi mua đồ ăn vặt.
" Tôi mới từ trung tâm ra, không mang ô.
" Cô nói.
" Hôm nay không phải thứ 6 sao ? "
" Đúng, nhưng tôi bảo trung tâm muốn xin dạy thêm giờ.
"
Hứa Giác chú ý tới tóc cùng quần áo của cô đều bị ướt, bỗng đặt que tăm trên tay, xoay người kéo cánh tay của cô : " Đi, tôi mua đồ mới để cậu thay.
"
" Hả ? Không cần đâu.
" Tần An Nhiên vội kéo tay về từ chối nói " Đợi lúc nữa hết mưa rồi tôi về.
"
" Cậu như vậy sẽ bị cảm lạnh.
"
Nói xong Hứa Giác trực tiếp kéo cánh tay của cô đi tới cửa hàng đối diện.
Tần An Nhiên cố phản kháng, nhưng sức cô yếu, không lay chuyển được anh.
Trong nháy mắt đã đi tới trước cửa hàng, không biết vì sao, cả người cô trở nên cứng ngắc.
Cô nhìn từng bước chân của mình lưu lại vệt nước, không muốn đi vào trong cửa hàng.
Cô sợ lặp lại cảnh tưởng xấu hổ như trước, cô không muốn chật vật như vậy trước mặt Hứa Giác.
Nhưng Hứa Giác rất tự nhiên mà đi vào, sau đó nói với nhân viên cửa hàng : " Phiền giúp cô gái này tìm bộ váy.
"
Người nhân viên này nghênh đón, nở nụ cười dịu dàng : " Được.
"
Đối phương không chút để ý đồ ăn trên tay anh.
Cửa hàng từ chối cô và mẹ, cứ như vậy mà chào đón anh.
Tần An Nhiên cũng bị ép đi vào trong, trên nền gạch trắng sạch sẽ có lưu lại vệt nước, cô cảm thấy rất lo lắng.
Nhân viên cửa hàng chú ý tới vẻ mặt của cô, vội nói : " Không sao đâu cô gái, chúng tôi lau sạch là được.
Cô nhìn xem mình thích loại nào.
"
Lúc này đây, cô không bị từ chối, dù là lỗi nhỏ cũng dễ dàng được bỏ qua.
Hứa Giác ngồi trên sô pha tiếp tục ăn takoyaki của bản thân, sau đó nhân viên cửa hàng dẫn cô đến chỗ bày trang phục, gỡ xuống từng cái để cô xem kỹ.
Tần An Nhiên cũng không có tâm tư lựa chọn quần áo, nhưng đối phương quá nhiệt tình, cô bất đắc dĩ tùy tiện chỉ một cái váy.
Nhân viên lấy đúng với số đo của cô, đưa cô đến phòng thử đồ, thân thiết đưa cho cô khăn để lau tóc.
Tần An Nhiên dùng khăn lau khô tóc, xác định nước không chảy xuống mới thay váy.
Cô có chút lo lắng, cũng có chút khẩn trương, do dự nửa ngày mới bước ra khỏi phòng thay đồ.
Cô mặc chiếc váy liền voan mỏng màu tím gradient dài đến đầu gối, bó sát eo, thiết kế hở vai, làn váy có họa tiết hình hoa.
Chiếc váy càng tôn lên làn da trắng sáng, vòng eo tinh tế, cả người đều toát ra vẻ đẹp nhẹ nhàng thanh thoát.
Hứa Giác đi đến thùng rác bên cạnh vứt hộp đồ ăn đi, ngẩng đầu nhìn Tần An Nhiên từ phòng thay đồ đi ra, ánh mắt sáng ngời, tầm mắt vẫn dừng trên người cô một lúc không dời.
Tần An Nhiên được nhân viên dẫn đến trước gương, cô nhìn bản thân trong đó.
Quả thật, váy rất đẹp, cô chưa được mặc qua váy đẹp như vậy.
Nhưng mặc nó lên khiến cô cảm thấy khó chịu.
Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh không nhịn được mà khen một câu : " Cô mặc bộ này rất đẹp, rất có khí chất.
Chiếc váy này cùng kiểu mẫu với cái mà đại minh tinh Dương Hàm mặc, có người đến cửa hàng phải lấy đúng mẫu này.
"
Hứa Giác cũng đi tới bên cạnh cô.
Nhìn cô trong gương, khẽ cười, cúi người nói : " Thế nào ? Thích tôi liền mua.
"
Tần An Nhiên đờ đẫn nhìn gương một hồi rồi dời tầm mắt.
Sau đó cô cúi đầu, cắn môi, nhẹ giọng nói một câu : " Tôi không thích.
"
Cô đột nhiên rất muốn nói cho mẹ, váy của cửa hàng này rất đẹp, nhưng khi cô mặc trên người lại không thấy có cảm giác đẹp như vậy.
Cô nói cảm ơn với nhân viên cửa hàng, xoay người lại vào phòng thay đồ, đem váy trả lại.
Nhân viên cửa hàng bên cạnh cố gắng khuyên Hứa Giác : " Cô mặc rất đẹp, có thể cân nhắc một chút......!"
Tần An Nhiên đi đến cạnh anh, lại nhỏ giọng ngập ngừng nói : " Tôi không thích nó.
"
Hứa Giác hạ mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô, nói với nhân viên cửa hàng : " Thật có lỗi.
"
Sau đó hai người đi ra ngoài.
" Sao lại không thích ? Tôi cảm thấy rất được.
" Hứa Giác vừa ra khỏi cửa lại nói.
" Tôi không thích.
" Tần An Nhiên không kể chuyện lúc trước, chỉ nói " Hơn nữa nhãn hiệu này đồ rất đắt.
"
" Đây là RED ONITELAV , dành cho học sinh sinh viên, không có đắt đến vậy.
" Hứa Giác giải thích.
Tần An Nhiên không hiểu, nhưng vẫn lắc đầu : " Rất đắt.
"
Thứ anh bảo không đắt lắm, nhất định là rất đắt.
" Chúng ta đi chọn ở chỗ khác ? "
" Không cần đâu, tôi mặc bộ này là được rồi.
" Tần An Nhiên biết, đây là khu vực nhiều đồ đắt đỏ, trên