Hứa Giác dường như rất giật mình với câu trả lời này của cô, chân mày giương lên, nhướng mắt nhìn qua.
Tần An Nhiên nghênh đón ánh mắt của anh, lại lặp lại một lần : " Được, cùng tắm.
"
Hứa Giác dừng lại vài giây, ngẫm nghĩ một chút, ngay sau đó đứng lên, chậm rãi đi qua phía cô.
Tần An Nhiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh : " Anh cầm đồ tắm sao ? "
" Không cần.
"
Chờ sau khi anh đến gần, Tần An Nhiên kéo cửa tạo ra khe hở lớn hơn, sau đó né người, nói với anh : " Anh đi vào trước đi.
"
" Được.
" Hứa Giác vừa nói vừa bước vào phòng tắm.
Tần An Nhiên ở một bên yên lặng nhìn anh.
Lúc Hứa Giác đi tới cửa, mới vừa nhấc chân muốn đi vào trong, lại dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tần An Nhiên, cô ở một bên nhếch miệng cười với anh.
Chốc lát, vẽ mặt Hứa Giác hơi thay đổi, đứng trước cửa : " Quên đi, mình em tắm đi.
"
" Không phải nói cùng nhau sao ? "
" Phòng tắm nhỏ, quá chật.
"
" Ồ.
" Tần An Nhiên ngoài miệng đáp lời, duỗi tay ôm vòng eo anh " Chúng ta đứng gần chút không phải là được sao ? "
Hứa Giác híp mắt lại nhìn cô, dường như mang chút mê hoặc.
Bỗng nhiên, ánh mắt Tần An Nhiên chợt lóe lên, tinh nghịch cười một tiếng, đưa tay ra, vén vạt áo của anh lên thật nhanh, sau đó véo vài cái trên da bên hông của anh.
Cơ bụng anh căng có lực, lòng bàn tay cô giống như con lươn lướt qua mảng da thịt lớn của anh, đầu ngón tay mềm mại, động tác mang theo khiêu khích rõ ràng.
" Này, em ---- " Hứa Giác lùi về phía sau một bước theo bản năng, sửng sốt nhìn cô.
" Làm sao ? " Tần An Nhiên ra vẻ vô tội nhìn về phía anh, trên nét mặt lại có nụ cười không che giấu được " Anh tránh cái gì ? "
Hứa Giác bình ổn một chút, cố gắng bình tĩnh : " Bị em véo đau.
"
" Vậy em xoa xoa cho anh ? "
Tần An Nhiên vừa nói vừa muốn đưa tay ra, bị Hứa Giác nghiêng mình tránh đi, móng tay cô chỉ đụng phải chút viền quần áo.
Cô nhìn động tác nhanh nhẹn của anh, thật sự không nhìn được, cười hì hì.
Hứa Giác dừng bước chân, nhận ra cô cố ý, giọng nói trầm xuống : " Tần An Nhiên, giờ em giỏi lắm.
"
Tần An Nhiên ngưng cười, nghiêng đầu nhìn anh : " Cấp 3 hai ta không có quan hệ gì.
Bây giờ anh là bạn trai em rồi, vẫn không thể sờ tay vào ? "
Cô dường như nói một cách nghiêm túc, cố gắng nín cười, thậm chí lộ ra vẻ bất mãn than phiền.
Mới vừa rồi lúc cầm quần áo, cô tình cờ thấy đồng phục bóng rổ của anh trong ngăn kéo.
Không hiểu sao, cô bỗng nhiên nghĩ tới đánh giá của Khúc Sam Sam về anh lúc cuộc thi đấu hữu nghị cấp 3 : " Nhìn không ra nha, Hứa Giác người này còn rất bảo thủ.
"
Những lời này dường như cho cô linh cảm, hồi ức lúc trước cũng xuất hiện, cô phát hiện trước kia có điểm mù cô không thấy được.
Cô nhớ tới lúc tiểu học có một lần lớp chuẩn bị tiết mục biểu diễn cho ngày Quốc tế Thiếu nhi, gọi là 《 Nhạc trong mưa 》.
Nam sinh muốn cởi áo ra xoay quanh trên tay, bắt chước cảnh tượng đạp nước trêu đùa trong mưa.
Cả lớp có hai mươi mấy nam sinh, chỉ có một mình Hứa Giác nhất định không đồng ý cởi áo.
Cuối cùng giáo viên không có cách nào, để anh cầm lá sen ngồi xổm bên cạnh hồ nước sắm vai ếch xanh, cứ như vậy ngồi xổm từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc.
Kết hợp với hành động của Hứa Giác cho tới nay, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn hiểu tính tình của anh.
Ngoài mặt ngang ngạnh không chịu vào khuôn phép, có gì nói đó, trên thực tế lại vô cùng thận trọng.
Cho nên vừa nói cô dò xét một chút, phát hiện lấy chuyện này trêu đùa anh thật sự rất thú vị.
Tại sao cô không ý thức được sớm chút ?
Cô nhất định phải từ bị động thành chủ động, nắm giữ anh.
Hứa Giác nhìn ánh mắt hài lòng của cô, mím môi, bỗng nhiên nhả ra : " Muốn sờ tay vào ? "
" Ừm.
" Tần An Nhiên gật đầu.
Hứa Giác nghe xong lời này, liếm khóe môi, cười khẽ một tiếng.
Sau đó nắm lấy tay cô, dán lên ngực anh.
Quả thật, giống như lời anh nói, áo ngủ của anh không dày như cô tưởng tượng.
Cách chất liệu may mỏng, cô có thể cảm nhận rõ cơ bắp dai bền căng chặt của anh.
Anh đè ép tay cô, xê dịch xuống từ ngực, từ từ dán chặc, giống như để cô cận thẩn cảm nhận đường vân từng tấc da thịt của anh.
Cứ như vậy di chuyển đến chỗ bụng dưới, Hứa Giác ngừng lại.
Anh nhìn Tần An Nhiên, cười như không cười, giọng lưu luyến giống như đang quyến rũ : " Có muốn sờ vào không ? "
Tần An Nhiên nuốt nước miếng, trong lòng có chút luống cuống, mạnh cố gắng giả bộ bình tĩnh : " Em không có vấn đề gì nha.
"
Hứa Giác nhìn cô một cái, giả bộ phải đưa tay cô xuống, mắt thấy đầu ngón tay đã chạm vào rìa quần, vẫn chưa có người nào bảo dừng.
Hai người dường như đang so đo, cũng đang giằng co.
Lúc này, Hứa Giác xoa bóp tay cô một cái, kéo dài giọng : " Thích sờ như vậy, đúng lúc, thuận tiện giúp anh ...!"
Hứa Giác cúi người, tiến tới bên tai cô, tone giọng không đứng đắn lưu manh, nói ra ba chữ.
" A ! " Tần An Nhiên kêu một tiếng, trong chớp mắt rút tay ra, lách mình chạy vào phòng tắm đóng cửa lại.
Sau đó cô dựa vào sau cửa, bình ổn tim đập, cố gắng bình tĩnh lại.
Cách cửa, cô có thể nghe thấy được Hứa Giác dường như cười ra tiếng.
Cô thua cô thua.
Cô cuối cùng vẫn là không nhìn thấu anh.
Tất cả đều là giả bộ, anh thận trọng cái quỷ !
Cô không giống như anh không mặt mũi không da.
Cô không giống như anh không ngượng không thẹn thùng.
Cô làm sao có thể đấu với anh ?
Cô đã quên anh là ai, anh là người giỏi so đo nhất.
Nghĩ đến vừa rồi thiếu chút nữa thì ...
Cô vội mở vòi nước lên, sau đó cởi qu/ần áo đứng dưới màn nước, dừng nước tắm tẩy đi vẻ kiều diễm trong đầu.
Tắm xong lúc đi ra, cô nghe được Hứa Giác đang ở ban công nghe điện thoại.
Hình như là bạn cùng phòng gọi tới.
Thanh âm anh mát lạnh cùng tiếng gió từ ngoài cửa sổ thổi tới, lần lượt truyền tới :
" Bạn gái đút tôi ăn bánh kem, cậu có chuyện ? "
" Hai mươi thế nào ? "
" Trinh nữ con mẹ cậu.
Cậu mới là trinh nữ, toàn ký túc xá cậu đều là trinh nữ.
"
Cô đã đi tới ban công, có thể lờ mờ nghe được giọng của Lương Tri Viễn từ microphone bên kia truyền tới, dường như đang đối mặt hô to với bạn cùng phòng khác " Cậu nóng nảy cậu nóng nảy cậu nóng nảy ", sau đó là một trận cười vang.
" Hứa Giác.
" Tần An Nhiên nhẹ gọi một tiếng.
Hứa Giác nghe tiếng quay lại, trong điện thoại còn nghe được giọng của Lương Tri Viễn, dường như đang nói chuyện với người xung quanh : " Thích lâu như vậy, ở bên nhau đã hơn một năm cũng không dám, thật ẻo* muốn chết.
Mau, đặt nỗi nhục của 405 lên màn hình công cộng ...!"
* Gốc : 娘炮 là một loại ngôn ngữ mang tính phân biệt đối xử với nam giới, mang tính định kiến giới và mang ý nghĩa phân biệt đối xử.
Được sử dụng để mô tả một người đàn ông có nhiều nữ tính hơn theo truyền thống, cho dù trong cách cư xử (ví dụ: ngón tay hoa lan, lời nói nữ tính, giọng nói, v.v.), quần áo hay vai trò giới tính.
" Tích " một tiếng, Hứa Giác ngắt điện thoại.
" Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.
" Tần An Nhiên nói.
Hứa Giác gật gật đầu, đi đến phòng ngủ cầm quần áo vào phòng tắm.
Tần An Nhiên vẫn đứng ở ban công.
Hoàng hôn đã buông xuống, vài ngôi sao xuất hiện, mây dày đặc ở chân trời dần dần lan tới.
Gió đem chui vào khe hở cửa sổ chưa đóng, nhẹ nhàng mềm mại, thổi tan ít không khí khô nóng.
Một lát sau, cô đi vào phòng khách, nhìn quét một vòng, phát hiện vừa rồi Hứa Giác đã thu đĩa bánh kem cô ăn xong vào phòng bếp, bàn ăn cũng được lau qua.
Cô cười cười, người này còn rất vệ sinh.
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra.
Hứa