" Có chuyện ? " Giọng Hứa Giác lạnh nhạt, không mang theo độ ấm gì.
Từ Uyển dường như chần chừ chút, vẫn đi lên trước, hỏi dò : " Hứa Giác, có phải cậu gửi tin nhắn cho tôi ? "
" Chẳng lẽ tôi trả lời không rõ sao ? "
" Vậy, cậu gửi những nội dung kia là ý gì ? " Vẻ mặt Từ Uyển bắt đầu nôn nóng.
" Cậu cảm thấy thế nào ? " Hứa Giác trực tiếp dựa vào thân xe, nhìn bằng nửa con mắt.
Từ Uyển không trả lời, cắn m.ôi dưới trắng bệch.
Lần trước cô ấy trở về Hiệt Tú, đúng lúc gặp phải Tần An Nhiên và Tống Thư Giai đi cùng nhau, liền chụp hình sau đó ẩn danh gửi tin nhắn đi.
Cô ấy cho là như vậy có thể khiến Hứa Giác hiểu lầm Tần An Nhiên, nói không chừng liền chia tay.
Ai ngờ, đêm đó lại nhận được hồi lời trả lời của Hứa Giác, bên trong là hai tờ phiếu điểm, thành tích tờ thứ hai rõ ràng đã được sửa.
Lúc ấy cô thi vào học viện âm nhạc, bố cô đưa quà cho viện trường nhờ quan hệ đổi.
Hứa Giác không viết bất kỳ chữ gì trong tin nhắn, nhưng dụ ý đã rất rõ ràng.
" Thư điện tử tôi không sao chép đưa cho học viện của cậu, nhưng cậu tự giải quyết cho tốt.
" Giọng Hứa Giác cứng rắn, không muốn nói thêm với cô ấy, xoay người chuẩn bị mở cửa xe.
Bỗng nhiên, sau lưng Từ Uyển lại lên tiếng : " Sao cậu biết là tôi ? "
Cuối tháng sáu ánh mặt trời đã nóng lên, bóng râm hai bên đường che trời, ve kêu không ngừng, xung quanh ồn áo.
Giọng cô ấy run rẩy và yếu đuối, mới vừa nói ra, rất nhanh liền bị tiếng ve lấn át.
Trí nhớ của cô ấy cũng trở về đầu hè đó năm 4 tiểu học.
Có ngày tan học, cô ấy đi đến lớp Tần An Nhiên tìm cô cùng nhau về nhà.
Đến phòng học, thấy Tần An Nhiên đã đeo cặp sách lên, nhưng còn đứng ở bục giảng tìm gì đó.
" An Nhiên, đi thôi.
" Cô ấy đi lên trước.
" Ừm, chờ tớ chút.
" Tần An Nhiên không ngẩng đầu, tiếp tục lần lượt kiểm tra một chồng quyển bài tập rất cao trên bàn " Tớ tìm quyển bài tập của Hứa Giác, mang cho cậu ấy.
"
" Tại sao cậu phải mang chứ ? "
" Hôm nay cậu ấy bị bệnh, không tới trường.
A, tìm được rồi ! " Tần An Nhiên rút ra một quyển, để trên xấp bên cạnh, sau đó ôm vào trong ngực cười nói với cô ấy " Đi thôi.
"
" Sao nhiều như vậy ? "
" Ừ, hôm nay phải sắp xếp bài tập cho mấy môn, cho nên tớ cũng phải mang về cho cậu ấy.
Nếu không ngày mai không nộp được, có thể bị thầy phạt.
"
Cô ấy thấy vẻ mặt Tần An Nhiên, không nhịn được hỏi : " An Nhiên, cậu ...!Thích Hứa Giác sao ? "
" Hả ? Sao có thể ? " Tần An Nhiên dường như cảm thấy rất buồn cười " Ai sẽ thích kiểu này chứ ? "
" Nhưng mà ...!Vẻ ngoài Hứa Giác rất đẹp trai mà.
"
" Thôi bỏ đi, người so đo từng tí như cậu ấy.
" Tần An Nhiên xua xua tay.
" Vậy sao cậu mang quyển bài tập của cậu ấy về ? "
" ...!" Tần An Nhiên tạm thời bị hỏi đến nghẹn họng, gãi gãi đầu " Thói quen đi.
"
Lúc hai người cùng đi chung tới đầu hẻm, cô ấy bỗng nhiên có ý nghĩ, nói với Tần An Nhiên : " An Nhiên, để tớ đưa Hứa Giác đi, dù sao vừa vặn nhà tớ ở trên tầng, thuận đường.
"
Tần An Nhiên gật đầu một cái, đưa toàn bộ quyển bài tập trên tay giao cho cô ấy.
Cô ấy đi lên tầng hai, gõ cửa nhà Hứa Giác.
Hứa Giác ra mở cửa, trên mặt cậu tái nhợt, làn da càng nhợt nhạt, màu môi cũng rất nhạt, dường như là thật sự bị bệnh.
Cô ấy muốn cùng cậu nói vài câu, trước đó không nhắc đến chuyện bài tập : " Hứa Giác, nghe nói cậu bị bệnh, khá hơn chút chưa ? "
" Ừ, sắp rồi.
" Hứa Giác vừa nói vừa đi ra sau lưng cô ấy nhìn một cái " Tần An Nhiên đâu ? Cậu ấy sao không đến thăm tôi ? "
" À ...!Cậu ấy nói, lười leo thang.
" Vì không để cho tâm tư của mình bị phát hiện, cô ấy thuận miệng nói dối.
" Hừ.
" Hứa Giác rũ môi xuống, bất mãn rõ ràng, mi mắt cúp xuống.
Thấy phản ứng của cậu, bỗng nhiên, trong lòng cô ấy sinh ra chút cảm giác khóc chịu.
Rõ ràng là cô ấy tới thăm bệnh, nhưng trong mắt cậu giống như cho tới bây giờ không hề thấy cô ấy vậy.
Không biết sao, cô ấy có một ý nghĩ.
Cô ấy rút một quyển từ trong những quyển bài tập ra, len lén giấu ở phía sau, sau đó đưa số còn lại cho cậu : " Đúng rồi, những thứ này là quyển bài tập của cậu, An Nhiên bảo tôi mang cho cậu.
"
" Ồ, cảm ơn.
" Hứa Giác nhận lấy, không phát hiện gì khác thường.
Ngày thứ hai, bởi vì thiếu đi bài tập một môn, Hứa Giác bị thầy cho ra bên ngoài lớp phạt đứng.
Cô ấy đi ngang qua hành lang, thấy cậu trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, đồng phục học sinh buộc bên hông, hai chân tùy ý cong lại.
Khép hờ mắt, phơi nắng, dáng vẻ thản nhiên, không chút khó chịu vì bị phạt đứng.
Cô ấy chậm rãi đi ngang qua bên người cậu.
Cô ấy không biết cậu có trách Tần An Nhiên hay không, để ý quan sát vẻ mặt của cậu.
" Này.
" Hứa Giác bỗng nhiên mở mắt ra, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía cô ấy, giọng không mang độ ấm gì " Trả quyển bài tập cho tôi.
"
Cô ấy ngẩn ra, bước chân dừng lại.
Vốn muốn mở miệng giải thích một chút, nhưng thấy vẻ mạt của Hứa Giác, biết cậu đã chắc chắn rồi.
Cô ấy cắn m.ôi dưới : " Sao cậu biết là tôi ? "
Hứa Giác không tiếp lời, ngước mắt điềm tĩnh nhìn cô ấy.
Con ngươi như nước sơn, mặt mày lạnh lùng.
Không trả lời, cũng không do dự.
Editor : đoạn trên là quá khứ lúc nhỏ nên mình để là cậu nha
Giống như vào giờ phút này vậy, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ Tần An Nhiên.
Suy nghĩ lập tức trở lại, Từ Uyển đứng trước mặt anh nhìn anh.
Vẻ ngoài của Hứa Giác càng chói mắt hơn so với lúc nhỏ, cởi bỏ sự non nớt, mi mắt dường như cũng mang theo sự sắc sảo.
Ánh mặt trời sáng rực chiếu trên gương mặt anh, lại không khiến tầm mắt lạnh nhạt vơi bớt đi nửa phần.
" Hứa Giác ...!" Giọng nói Từ Uyển run rẩy, khóe mắt có chút đỏ lên " Tôi rất thích cậu, đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn rất thích cậu ...!"
" Ban đầu, ban đầu tôi ở bên Tô Dịch Văn, cũng bởi vì tôi cho là Tần An Nhiên thích anh ấy, cho nên tôi muốn trong lòng cậu ấy không thoải mái.
Giống như ...!Giống như cậu thích cậu ấy, khiến tôi vẫn luôn như nghẹn ở cổ họng vậy.
Nhưng mà, tôi nghĩ đến, sau đó các cậu sẽ ở bên nhau ...!"
Nghe đến đoạn này, vẻ mặt điềm tình của Hứa Giác rốt cuộc dãn ra một chút : " Chúng tôi trời sinh một đôi, liên quan đến cậu ? "
Từ Uyển nhìn dáng vẻ ghét bỏ lại không kiên nhẫn của anh, cảm xúc càng kích động, kêu lên thắc mắc từ trước tới nay : " Hứa Giác, tôi và Tần An Nhiên và cậu cũng là lớn lên từ nhỏ ở một tòa nhà, thời gian biết cậu cũng dài như nhau, tại sao cậu không thích tôi ? Tôi kém chỗ nào so với cậu ấy ? "
Hứa Giác nghe được vấn đề này, đôi mắt trầm xuống, chậm rãi mở miệng : " Bởi vì cô ấy đẹp.
"
Lúc này, Lương Tri Viễn đi tới, anh ta chuẩn bị vào xe Hứa Giác đến phòng làm việc.
Thấy Hứa Giác đứng trước mặt một nữ sinh, trên nét mặt mang sự lúng túng và đau lòng, trong chớp mắt anh ta biết là chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà đây cũng không phải lần đầu tiên thấy Hứa Giác từ chối nữ sinh, cho nên không thấy lạ.
Chẳng qua là đúng lúc nghe được lý do Hứa Giác thích Tần An Nhiên, khiến anh ta nhíu mày một cái.
Hứa Giác không tiếp tục nói nhảm cùng Từ Uyển, ra hiệu Lương Tri Viễn lên xe, mình cũng mở cửa xe ngồi vào chỗ điều khiển.
Xe chạy rất nhanh, bỏ Từ Uyển ra xa phía sau.
Lương Tri Viễn vừa kéo đai an toàn, vừa hỏi : " Cũng bởi vì đẹp, lý do nông cạn như vậy cũng nói ra được ? "
Hứa Giác nhìn thẳng về phía trước, ngón tay thờ ơ gõ vài cái vào tay lái, giọng lạnh nhạt : " Cậu không cảm thấy nguyên nhân kiểu này, càng khó tiếp nhận sao ? "
Lương Tri Viễn không lên tiếng, tỉ mỉ phân biệt rõ một chút.
Quả thật đối với nữ sinh mà nói, tam quan, tính cách gì đó, bởi