Editor: Adelia
Beta-er: Min
Tang Diên nhắm mắt lại, lần nữa cởi giày ra. Anh ấy bước nhanh đến bên cạnh Tang Trĩ, lấy điện thoại di động của cô, sắc mặt không chút thay đổi cụp mắt xuống muốn tắt điện thoại.
Mở sáng màn hình, thế nhưng màn hình không phải giao diện cuộc gọi như dự đoán của anh ấy.
Mà là giao diện chính của điện thoại.
Không có lịch sử cuộc gọi nào cả.
Trong nháy mắt anh ấy đã hiểu được, tức giận đến mức dạ dày cũng mơ hồ phát đau, kiên trì ngược lại nở nụ cười: “Tiểu quỷ, em giỡn mặt với anh?”
Tang Trĩ trừng mắt nhìn anh, vô tội nói: “Em chưa nói là em gọi mà.”
Giọng điệu Tang Diên lạnh lẽo: “Vậy em vừa nói chuyện với người nào ?”
Tang Trĩ xê dịch sang một ghế sofa khác: “Em tập thử một lần.”
“…”
“Anh vừa bảo em chờ chết, em cũng không phải xuyên tạc lời anh. Bây giờ em,…” Tang Trĩ đột nhiên nhớ đến điện thoại bị anh ấy cầm, muốn lấy lại, “Bây giờ em tập xong rồi, nên gọi ngay đây.”
Tang Diên nhìn cô chằm chằm nửa ngày, không hề ngăn cản, rất thuận tay mà đưa điện thoại cho cô.
“Được, em gọi đi.”
Sự tình phát triển thế này so với trí tưởng tượng của Tang Trĩ có chút khác biệt. Cô nhìn anh ấy một cái, hơi ngờ vực, nhưng lại không muốn thất thế nên chỉ có thể chậm rãi mở danh bạ.
Quan sát cử chỉ của cô, Tang Diên thản nhiên nói: “Gọi xong đến lượt anh đánh.”(*)
(*) từ 打 có hai nghĩa, một là đánh trong đánh nhau, hai là đánh trong gọi điện thoại. Ý của Tang Diên là đợi Tang Trĩ đánh một cuộc điện thoại xong anh sẽ đánh Tang Trĩ.
“Em cũng không có làm chuyện xấu gì.” Tang Trĩ nhíu mày, “Anh muốn nói gì với ba mẹ?”
“Không phải.” Tang Diên ngoài cười nhưng trong không cười, “Anh nói là đánh cơ.”
“…”
“Không có gì, em cứ đi mà tố cáo.” Tang Diên đứng dậy đi đóng cửa sổ lại, thuận tiện kéo màn cửa, “Muốn nói cái gì thì cứ nói, nghĩ cái gì thì nói cái đó, nói xong thì đến lượt anh.”
Trong phòng nháy mắt đã tối sầm đi, giống như khúc dạo đầu của cơn mưa.
Tang Trĩ mất đi hơn nửa phần sức lực, bắt đầu bất an: “… Anh đánh em, ba về sẽ đánh chết anh.”
“Được.” Tang Diên không quan tâm, “Anh chờ ba về đánh chết anh.”
“…”
Tang Diên không nhìn cô, nhìn quanh bốn phía phòng khách, sau đó cầm lấy chổi lông gà đặt ở trên TV, im lặng không hé môi khoa tay múa chân hai lần, chậm rãi nói: “Tiểu quỷ, muốn anh hai tới hay tự mình bước qua đây.”
Tang Trĩ nhìn chằm chằm đồ vật trong tay anh ấy, không trả lời.
Tang Diên tựa hồ cũng không cần nghe cô đáp: “Vậy muốn anh qua à?”
Thấy được tình thế hiện tại đã hoàn toàn đảo ngược, Tang Trĩ đột nhiên gọi anh ấy: “Anh hai.”
Tang Diên nhàn nhàn đáp lời: “Được, vậy anh sẽ tự mình qua đó.”
Nhìn anh ấy một bước hai bước đã qua tới. Tang Trĩ trầm mặc hai giây, nhìn chằm chằm anh ấy, rất biết thức thời nói: “Em sai rồi.”
“…”
“Thật sự xin lỗi anh, sau này em sẽ không làm như thế nữa.”
“…”
Còn rất biết mượn gió bẻ măng cơ đấy.
“Phải sớm như thế này.” Tang Diên từ trước đến nay đều thích ăn mềm, ném chổi lông gà ra, “Mỗi ngày nghe lời một chút, đừng đối nghịch với anh, vậy thì ngày nào anh cũng sẽ đối xử tốt với em, biết chưa?”
Tang Trĩ không phục lắm nhưng vẫn “dạ” một tiếng.
Tang Diên: “Vậy anh đi ra ngoài nhé?”
Tang Trĩ nghiêng đầu nhìn anh ấy, đột nhiên hỏi: “Anh hai, anh muốn ra ngoài đi chơi với ai ?”
Tang Diên lần thứ ba mang giày vào, nói: “Bạn cùng phòng.”
Tang Trĩ: “Ồ.”
“Không còn chuyện gì khác chứ? Em ở nhà ngoan ngoãn làm bài tập đi.” Tang Diên nói, “Không được tự mình vào bếp nấu ăn. Trong nhà có nhiều đồ ăn như vậy, đói bụng thì tự lấy mà ăn, muốn ra ngoài mua đồ ăn cũng được, có việc gì thì gọi cho anh.”
“Còn nữa.” Tang Diên gãi gãi mặt, bổ sung thêm, “Đừng tùy tiện mở cửa cho người lạ.”
Tang Trĩ gật đầu.
Một lát sau, Tang Diên ra khỏi cửa.
Tiếng đóng cửa thanh thúy vang lên, sau đó trở về trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng.
Phim hoạt hình trên TV đã kết thúc, phát một bài hát ở cuối phim. Tang Trĩ cảm thấy không còn một chút sức lực nào nữa, đem khoai tây chiên ném trên bàn trà, sau đó tắt TV đến nhà vệ sinh rửa tay.
Nhớ tới chữ “Bạn cùng phòng” của Tang Diên.
Tim Trang Trĩ bỗng chốc như bị ai đó nắm lấy, nhẹ nhàng, mang theo một chút ngứa ngáy. Cảm giác cơ hội lần này gần trong gang tất, chỉ cần nắm chặt là có thể bắt được, trong nháy mắt xúc động dâng lên, lại phút chốc bị dồn nén ngược xuống.
Cô lấy chai nước đá trong tủ lạnh, uống từng ngụm nhỏ.
Tang Trĩ trở vào phòng.
Ân Chân Như vừa đúng lúc đó gọi điện thoại cho cô: “Tang Trĩ!”
Tang Trĩ: “Có việc gì ?”
“Tuần tới là sinh nhật Phó Chính Sơ.” Ân Chân Như nói, “Các bạn ấy nói muốn cùng nhau đi hát karaoke, hỏi cậu có muốn đi không ?”
“Ngày thứ mấy?”
“Thứ ba.”
“Ồ.” Tang Trĩ nói, “Để đến lúc đó mình sẽ xem thử.”
“Cậu định chuẩn bị quà cho Phó Chính Sơ không?”
“Còn phải có quà sao ?” Tang Trĩ nghĩ nghĩ, “Vậy thì mình không rảnh.”
“…” Ân Chân Như im lặng nói, “Cũng không nhất định phải có. Nhưng đây chẳng phải là chuyện bình thường sao? Nên chuẩn bị một chút gì đó, nếu đi tay không đến đấy thì xấu hổ lắm.”
“Mình cũng thấy vậy.” Tang Trĩ chân thành nói, “Nên mình không đi.”
“Nhưng cũng không chắc là tất cả đều chuẩn bị mà.” Ân Chân Như không muốn đi một mình, vội vàng nói, “Cậu không cần quá để ý đến chuyện này, cùng lắm thì đến lúc đó mình sẽ nói, hai chúng ta chuẩn bị một phần quà.”
Tang Trĩ rút một quyển manga từ trong giá sách: “Đến đó rồi bàn sau, cậu chẳng phải nói muốn đến trường luyện thi à ?”
“A!” Giọng nói của Ân Chân Như lập tức gấp gáp, “Mình quên mất, mình không nói chuyện với cậu nữa, mình phải ra ngoài đây !”
Dứt lời cô nàng lập tức cúp máy.
Tang Trĩ nằm úp trên giường, lại mở danh bạ ra. Nhìn thấy dãy số bị cô ghi chú là “Đoàn XX”, do dự ấn đến giao diện gửi tin nhắn. Ngón tay cô giật giật, khựng lại.
Nếu như muốn gửi, thì phải gửi cái gì đây ?
Chúc anh nghỉ lễ vui vẻ?
Nhưng mà gần đây nhất chỉ có lễ Thành lập quân đội vừa qua.
Vậy —- Chúc lễ muộn, chúc anh lễ Thành lập quân đội vui vẻ.
“…”
Hình như có chút kỳ quái.
Hay giả vờ như gửi nhầm tin nhắn.
Có vẻ như hơi dụng tâm rồi.
Không thì cứ gọi thẳng cho Tang Diên, nói muốn tìm anh ấy? Nói không chừng còn có thể gặp mặt được.
Tang Trĩ bỏ điện thoại sang một bên, vừa xem truyện tranh vừa nghĩ tới nghĩ lui. Một lúc lâu sau, cô ném quyển truyện ra, đem mình giấu vào trong chăn, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Cuối cùng thì vì sao lại muốn gặp mặt.
Mỗi lần gặp anh cũng chẳng có chuyện gì tốt, luôn bị anh đùa giỡn, tuổi tác lại chênh lệch nhiều như vậy, nói chuyện với anh lại còn có khoảng cách thế hệ nữa, hoàn toàn không có tiếng nói chung.
Còn không bằng cảm giác khi được ngủ một giấc ở nhà.
Đúng.
Anh là cái gì chứ.
Giấc ngủ ngay trước mắt — Ông già! Anh ! Là cái gì đâu chứ!
Tang Trĩ lại đứng lên rót một ly nước, tiện thể dập tắt mọi xúc động nhất thời của cô. Rồi lại thỏa mãn nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, đột nhiên bắt đầu thôi miên bản thân: “Chuyện thế này cũng không tính là gì.”
“Chẳng qua cũng chỉ là khuôn mặt đẹp trai mà thôi. Đi trên đường cũng được xem là dễ nhìn một chút, ai cũng muốn nhìn thêm vài lần. Vậy thì cứ xem anh như một chú chó đáng yêu, nhìn là muốn sờ sờ nó một cái đi.”
Không khí ngưng đọng một lát.
Tang Trĩ thở
“Giống như bây giờ, không gặp được ai kia thì mình cũng đâu phải là rất rất muốn gặp đâu.” Tang Trĩ gật đầu, tự tẩy não mình, “Điều này chứng minh, loại tình cảm này là vô cùng dối trá.”
Nói xong hết, tâm tình cô thoáng buông lỏng, một lần nữa nằm sấp xuống giường tiếp tục xem manga.
Bất tri bất giác đã vùi mặt vào trong sách mà ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường đột ngột reo lên.
Liên tiếp vang lên mấy chục giây, Tang Trĩ mới bị đánh thức. Cô mở đôi mắt vẫn còn lim dim, mờ mịt nhìn chăm chú màn hình mấy giây, rồi sau đó trực tiếp ngắt điện thoại.
Sau đó lại là một loạt cuộc gọi oanh tạc điện thoại cô.
Tang Trĩ ngồi ngây ngốc trên giường một lúc lâu. Tiếng chuông vang đến lần thứ ba, mới chập chạp tiếp điện thoại: “Dạ?”
Đầu kia vang lên âm thanh có chút không kiên nhẫn của Tang Diên: “Em làm cái gì đấy? Tắt điện thoại đến mấy lần.”
“Em đi ngủ.” Tang Trĩ không vui vẻ, “Em tắt máy một lần thì anh nên biết mà không gọi nữa chứ.”
Tang Diên xùy một tiếng: “Anh gọi cho em không phải để nghe em tố cáo đâu? Mau chuẩn bị đi, anh ra ngoài ăn cơm tối với bạn, em muốn đến đây ăn cùng hay anh mua mang về cho em?”
Không đợi Tang Trĩ đáp lời.
Đầu kia đột nhiên vang lên một thanh âm khác: “À, Đoàn Gia Hứa hình như làm gia sư ở gần đây đó, muốn gọi cậu ta đi cùng không ?”
Tang Diên: “Tùy mày.”
“Vậy tao gọi nhé.”
Tang Trĩ mấp máy môi, thu hồi lời định nói ra, thấp giọng nói: “Em đi ăn với anh.”
Tang Diên: “Chắc không?”
“Dạ.” Tang Trĩ đứng lên, tìm một cái lý do thật hợp lý, “Em đói bụng, đợi anh mang về sẽ rất chậm.”
“Được, em thay quần áo đi.” Tang Diên nói, “Anh gọi cho em thì em xuống.”
Vừa cúp máy, Tang Trĩ đến trước tủ quần áo, nhìn quần áo bên trong, cầm từng cái váy lên thay thử. Tang Trĩ đến buồng vệ sinh rửa mặt, vừa đúng lúc Tang Diên gọi đến, cô nhanh chóng mang giày đi ra cửa.
Tang Trĩ đi vào thang máy.
Không biết có phải do ngủ quá nhiề hay không mà sau khi thức dậy cô cảm thấy toàn thân người có hơi khó chịu.
Nhất là phần bụng.
Tang Trĩ cảm thấy có thể là tiêu chảy rồi, có chút hối hận vì đã không vào nhà vệ sinh kiểm tra lại.
Đi ra cổng lớn ở dưới lầu, liếc mắt thấy xe của Tang Vinh. Tang Diên ngồi ngay ghế lái, ghế phụ là người con trai có thân hình hơi béo.
Tang Trĩ đi tới, lên ghế sau.
Chàng trai ngồi ghế lái phụ quay đầu, chào cô một tiếng: “Em gái nhỏ, còn nhớ anh không ?”
Là bạn cùng phòng Tang Diên, Tiền Phi.
Tang Trĩ gật đầu.
Tang Diên quay đầu nhìn Tang Trĩ một chút: “Thắt dây an toàn vào.”
Sau khi nhìn thấy Tang Trĩ đeo dây an toàn, Tang Diên mới khởi động xe.
Bởi vì đi ra ngoài cùng Tang Diên, Tang Trĩ không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ cầm mỗi điện thoại. Mắt cô nhìn điện thoại, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”
Tiền Phi: “Đi đón một người anh trai khác.”
Tang Trĩ gật đầu, không nói gì.
Tang Diên liếc mắt nhìn Tiền Phi: “Mày gọi điện thoại hỏi xem cậu ta đến đâu rồi.”
“Cậu ta nói ở trạm xe buýt Đông Nghiễm —” Nói đến đây, Tiền Phi chỉ cách đó không xa, “À, có phải cái kia không ?”
Nghe vậy, Tang Diên nhìn theo hướng Tiền Phi chỉ, sau đó lái xe qua đó.
Xe dừng lại. Theo cửa sổ, Tang Trĩ nhìn thấy Đoàn Gia Hứa đi về hướng này, sau đó mở cửa sau xe, ngồi xuống bên cạnh cô. Cô vô thức cụp mắt, không tùy tiện nhìn ngó lung tung.
Tiền Phi ngồi phía trước thì thầm: “Mày làm gia sư cho học sinh cấp ba sao?”
Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng lên tiếng, sau đó cũng không có thêm động tĩnh gì.
Tang Trĩ lại vụng trộm liếc nhìn anh.
Anh dường như có chút mỏi mệt, lên xe lập tức tựa vào ghế ngồi, khép hờ mắt, tóc anh rải rác trên trán, nhìn qua không khỏi lộ ra chút mệt mỏi. Ánh đèn đường vàng nhạt rơi trên cơ thể anh, ánh sáng xen kẽ với bóng tối, mịt mờ không rõ.
Qua hồi lâu.
Đoàn Gia Hứa chợt nâng mí mắt, nhìn lại.
Tựa như bắt gặp ánh mắt của cô.
Có chút vội vàng, không kịp chuẩn bị.
Tang Trĩ teo bản năng nắm lấy vạt áo, sợ dịch chuyển ánh mắt sẽ lộ ra chột dạ, cô không trốn tránh. Cô cùng anh nhìn nhau vài giây, cô mới cúi đầu xuống, ra vẻ trấn định ung dung nhìn vào điện thoại, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Thấy thế, Đoàn Gia Hứa hơi nghiền ngẫm mà giương mắt lên nhìn. Cũng không biết sao lại chọc đến đứa trẻ này, anh ngồi thẳng lên, đặt khuỷu tay lên cửa sổ, cười khúc khích: “Em gái nhỏ, sao không chào tôi?”
Tang Trĩ liếc nhìn anh, ngoan ngoãn nói: “Chào anh.”
Tiền Phi lại quay đầu, không cam lòng nói: “A, vậy sao không chào anh ?”
Tang Trĩ ngừng một chút, lại gọi một tiếng: “Chào anh.”
Dường như không thèm quan tâm đến mấy lời của Tiền Phi, Đoàn Gia Hứa nhìn chằm chằm Tang Trĩ, ánh mắt sáng trong rõ ràng, trời sinh đã mang theo sự quyến rũ trắng trợn, nhưng tựa hồ cũng không có ý tứ đó.
Anh giống như không nghe rõ, đột nhiên hỏi: “Chào tôi cái gì ?”
Tang Trĩ không hiểu rõ: “Thì là chào anh…”
Nghe vậy, hơi thở Đoàn Gia Hứa hơi kéo dài, anh cười cười một tiếng. Lần này anh hình như đã nghe rõ, nghiêng đầu một chút, ung dung lặp lại một lần: “Tôi rất đẹp trai hửm?”
“Trách không được —” Đoàn Gia Hứa đột nhiên nhích lại gần Tang Trĩ, nhíu mày cười nói, “Vừa thấy tôi đã đỏ mặt.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đoàn Gia Hứa anh là lão sắc lang.