Vụng Trộm Yêu Anh

Giống Như Hoa


trước sau

Editor: Min

Giọng điệu của anh nhạt nhẽo, mang theo một chút trêu chọc.

Tang Trĩ không nghe ra là anh đang nói đùa hay là trần thuật một sự thật. Cô dùng lòng bàn tay vuốt ve ly sữa bò, tỏ vẻ như hiểu rất rõ hỏi anh: “Anh ơi, có phải anh chưa xem hai bộ phim này không ạ?”

Đoàn Gia Hứa cong cong khóe môi: ” Có xem “Transfomer” rồi.”

Quả nhiên là như thế.

Quả nhiên là vô ý mới nói vậy.

Đoán rằng anh không biết cái người kia khiến Tang Trĩ có chút kiêu ngạo. Cô đứng lên nhẹ nhàng giải thích cho anh: “Như Hoa không phải là tên phim, chỉ là vai phụ trong một bộ phim Hồng Kông, tên là…”

Nói đến đây cô phải ngừng lại, nhất thời nhớ không nổi cái tên phim kia: “Tên…tên là…..”

Chờ đến nửa ngày vẫn không nghe thấy lời nói tiếp theo của cô, Đoàn Gia Hứa nhìn chằm chằm cô nàng đang vắt hết đầu óc , không nhịn được cười mà lên tiếng: “Cái tên Như Hoa này nghe rất dịu tai.”

Tang Trĩ con đang bận nghĩ cho ra cái tên nọ nên không phản ứng với anh.

Mà anh thì lại không thèm để ý tới cô đang lạnh lùng, tiếp tục nói: “Hẳn phải là một cô gái xinh đẹp nhỉ?”

Lúc này Tang Trĩ không thể làm ra vẻ như không nghe thấy được nữa, ngẩng đầu định phản bác. Một lát sau, anh nhéo nhéo mặt cô vô cùng tự nhiên, lên tiếng: “Giống như bé Tiểu Tang đúng không?”

Tang Trĩ: “…”

Tang Trĩ không thể tin vào tai mình, càng không dám tin những gì mà mình đã nghe được.

Anh, vậy mà nói, vẻ ngoài của cô giống Như Hoa.

Sét!!!!Đánh!!!!Ngang!!!Tai!!!

(*) Nhân vật Như Hoa =)))

Đoàn Gia Hứa nhanh chóng lấy điện thoại di dộng từ trong túi ra nhìn thời gian

Đoàn Gia Hứa nhanh chóng lấy điện thoại di dộng từ trong túi ra nhìn thời gian. Anh quét mắt nhìn bốn phía một vòng, chỉ chỉ cửa hàng tiện lợi cách đó không xa: “Đi lại kia làm?”

Tang Trĩ vẫn còn cứng ngắc đứng một chỗ không lên tiếng.

Đoàn Gia Hứa quay đầu kéo dài âm cuối, hỏi thăm: “Hửm? Tiểu Như Hoa sao không nói chuyện rồi?”

“…”

Lại…còn…Tiểu Như Hoa!!!!!!!!!!!!!!!

Sét!!!!Đánh!!!!!!!!Vang!!!!Trời!!!!!!!!!

Tang Trĩ vẫn chưa hiểu rõ anh là đang khen cô hay châm chọc cô nữa. Cô cảm thấy thật tủi thân, nghẹn ngào không chút vui vẻ nói: “Anh không được gọi em như vậy, Như Hoa không có xinh đẹp đâu.”

“Vậy sao?” Đoàn Gia Hứa nhíu mày, “Nghe tên thì có vẻ như rất xinh đẹp mà.”

Nghe anh nói như thế, Tang Trĩ liền ngửa đầu nhìn chằm chằm anh. Thấy được nét mặt của anh, cô chợt cảm thấy có gì đó sai sai. Nhớ tới phản ứng của anh khi lần đầu nghe được hai chữ “Như Hoa”, rõ ràng so với bộ dạng ngây ngốc bây giờ hoàn toàn khác biệt.

Trong nháy mắt, cuối cùng thì Tang Trĩ cũng phát hiện hóa ra anh thật sự đang trêu chọc cô.

Mặt cô không đổi nhìn anh mấy giây, sau đó mím môi im lặng đi một mạch đến cửa hàng tiện lợi.

Cô nhóc này, tính tình đúng là khó ở mà.

Đoàn Gia Hứa cười hai tiếng, chậm rãi theo sau.

***

Không gian của cửa hàng tiện lợi không nhỏ, ngoại trừ bán các loại sản phẩm hàng ngày, bên cạnh quầy thu ngân còn bày một cái máy, bán đồ nướng và các loại thức ăn. Trước tủ lạnh có hai cái bàn trống.

Tang Trĩ ngồi vào vị trí đầu tiên.

Đoàn Gia Hứa ngồi ở đối diện cô, lấy quyển bài tập trong balo ra cho cô: “Viết đi.”

Tang Trĩ cầm lấy, lật tới phần bài tập viết nhật ký hằng tuần.

Trong cửa hàng tiện lợi im ắng.

Nhân viên cửa hàng đứng ở quầy thu ngân bấm điện thoại, không có động tĩnh gì quá lớn. Hương vị món cá trứng thơm nồng, tràn ngập toàn bộ căn phòng.

Đoàn Gia Hứa nâng má nhìn cô: “Cô bé, em ăn sáng chưa?”

Tang Trĩ mở bút ra, không muốn để ý đến anh, lặng lẽ gật đầu.

Đoàn Gia Hứa: “Có muốn ăn thêm gì nữa không?”

Tang Trĩ lắc đầu.

“Vậy tôi đi mua một phần đồ ăn sáng nhé?”

Tang Trĩ gật đầu.

Đoàn Gia Hứa đứng dậy, đi về phía quầy thu ngân.

Tang Trĩ từ quyển bài tập ngẩng đầu lên, ánh mắt lặng lẽ di chuyển theo từng cử động của Đoàn Gia Hứa.

Giờ khắc này, anh đứng trước quầy thực phẩm. Dưới ánh đèn của cửa tiệm, làn da anh rất trắng, dưới bọng mắt có màu xám xanh, nhìn qua có thể đoán được là do thường xuyên thức đêm, nhưng tinh thần lại rất tốt. Lúc chọn đồ, đôi mắt kia kiểu gì cũng sẽ che giấu sự lơ đãng, chuyên chú lại mềm mại nhã nhặn.

Thế nhưng nụ cười cứ luôn cà lơ phất phơ.

Như một tên cặn bã bại hoại vậy.

Rất nhanh sau đó Đoàn Gia Hứa cầm một cái sandwich đi tới.

Tang Trĩ cụp mắt, giả vờ như đang suy nghĩ bài tập.

Đoàn Gia Hứa lấy trong cặp một chai nước, cùng một quyển sách chuyên ngành. Sau đó anh mở bọc ngoài của sandwich, lười nhát cắn một miếng.

Cách ăn của anh rất ổn, không phát ra âm thanh, nhưng tốc độ lại không chậm chút nào.

Miếng sandwich rất nhanh đã được anh xử lý xong xuôi.

Tang Trĩ lề mề động bút, tâm tư lại không có cách nào đặt vào bài tập nổi, cứ không tự chủ mà hướng về những động tác của anh.

Nhớ Tang Diên lúc trước có nói, sau khi bọn họ thi xong mới chuyển về giáo khu.

Vậy thì bây giờ hẳn cũng đã nghỉ rồi nhỉ.

Nghe ba mẹ nói, bởi vì Tang Diên còn có một học kỳ mới nên không về nhà.

Vậy cho nên đây là thống nhất rồi sao?

Phát hiện Tang Trĩ mất tập trung, Đoàn Gia Hứa dùng đốt ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, thản nhiên nói: “Làm bài tập đi nào.”

Tang Trĩ lấy lại tinh thần, gật đầu một cái.

Cái bàn hình tròn, không gian không tính là lớn lắm, sách vở hai người lại chồng chất lên nhau. Đoàn Gia Hứa ngước mắt lên nhìn, dứt khoát khép lại quyển sách, lùi người ra sau, nhường lại cho cô toàn bộ vị trí.

Qua thật lâu.

Đoàn Gia Hứa nhìn thấy hộp sữa trên bàn vẫn chưa được mở ra mới hỏi: “Không uống sữa bò sao?”

Nghe vậy, Tang Trĩ ngước mắt nhìn hộp sữa, lại thoáng nhìn về phía của Đoàn Gia Hứa, sau đó im lặng nhét sữa bò vào trong cặp của mình.

Nhìn động tác của cô, Đoàn Gia Hứa buồn cười nói: “Sao em làm cứ như tôi sẽ cướp đồ của em đến nơi vậy hửm?”

Tang Trĩ không lên tiếng đáp lại.

Đoàn Gia Hứa nửa đùa nửa thật: “Không uống thì để tôi uống nhé?”

Tang Trĩ quay đầu, cảnh giác kéo khóa cặp lại.

“Tính khí của một cô bé con như em sao lại khó thế.” Tư thế ngồi của Đoàn Gia Hứa lười nhác, trên mặt mang theo nụ cười ngả ngớn như có như không: “Không phải tôi chỉ đùa với em một chút tí thôi sao, bây giờ quyết tâm không thèm nói chuyện với tôi nữa luôn?”

Lần này mí mắt của Tang Trĩ cũng không thèm nhấc lên nhìn anh.

Đoàn Gia Hứa cũng không quá để ý, chỉ là giọng nói nhỏ lại và lẩm bẩm: “Cô nhóc không có lương tâm.”

Tang Trĩ nhịn không được, cứng nhắc nói: “Em muốn viết bài.”

Đoàn Gia Hứa quét qua bài vở của cô, thấy cô viết được hơn phân nửa. anh lo lắng nói: “Được rồi, em viết bài đi.”

Nói ra được câu đầu tiên, sau đó trò chuyện cũng dễ dàng hơn. Tang Trĩ không còn đơn phương chiến tranh lạnh với anh giống ban nãy nữa, nhanh chóng viết bài, còn giả vờ lơ đãng hỏi anh: “Anh ơi, anh không nghỉ hè sao?”

“Không.”

“À, vậy nhà của anh ở đây ạ?”

“Không phải.”

Tang Trĩ nghĩ nghĩ, suy đoán: “Vậy thì có phải sau khi chương trình học kỳ này kết thúc, anh sẽ về nhà nghỉ hè không ạ?”

“Không phải, sao em lại tò mò chuyện của tôi rồi?” Đoàn Gia Hứa dùng đầu ngón tay chỉ vào bài tập của cô, thản nhiên nói: “Viết nhanh lên, viết xong còn đi học nữa.”

“…Vâng.”

Qua bảy giờ một chút, Tang Trĩ đã hoàn thành bài tập.

Cô thu dọn lại đồ của mình, đeo cặp lên lưng cùng Đoàn Gia Hứa song song đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Thấy thời gian vẫn còn sớm, Đoàn Gia Hứa quyết định đưa cô đến cổng trường.

Không hiểu sao lại có một chút không muốn đi, Tang Trĩ làm gì cũng chậm chạp. Cô nhàn nhạt nói hẹn gặp lại với anh, sau đó quay người đi về phía trong trường học.

Được mấy bước lại nghe thấy Đoàn Gia Hứa gọi tên cô, giống như nhớ ra cái gì đó, anh lấy trong túi một tờ giấy được gấp lại cẩn thận đưa cho cô: “Đúng rồi, cô bé, tôi quên nói cho em.”

Tang Trĩ lúng túng nhận lấy: “Dạ?”

“Tôi nhìn lén ghi chép của em.” Giọng điệu của anh mang theo một chút áy náy. Sau đó Đoàn Gia Hứa chỉ vào tờ giấy nhỏ trên tay cô, kéo dài giọng: “Cho nên tôi viết một bài mới, đền bù cho em.”

………

Thời gian còn sớm, trong phòng học hơn phân nửa đều trống không.

Còn hơn hai mươi phút mới bắt đầu vào tiết, bạn học cùng lớp thay phiên ngồi vào chỗ của mình. Tang Trĩ nghĩ xuống bàn của mình, lấy đồ trong cặp đặt lên.

Cho đến khi trong cặp đã trống rỗng, cô mới dừng lại, lục lọi bên trong.

Lấy ra tờ giấy nhỏ mà Đoàn Gia Hứa đưa cho cô.

Mở ra, trải phẳng trên mặt bàn.

Quả nhiên bài nhật ký tuần, hình như còn cố bắt chước chữ viết của cô.

Nhỏ nhắn, xinh đẹp, từng nét từng nét một.

Đề bài là <Giúp anh hai chuyển ký túc xá>. Nội dung đứng đắn lại nghiêm túc, tinh tế kể hết từng chi tiết một chuyện ngày hôm đó ra như một quyển sổ thu chi vậy. Cô lật qua trang, mặt sau bị anh bổ sung một câu chữ lớn: Không cần dùng tới.

Tang Trĩ không tưởng tượng nổi cái hình tượng kia.

Có khả năng lúc đó trời đã tối, ánh đèn chung quanh cũng đã tắt đi. Anh ngồi trước bàn học, gặp phải đề bài nan giải, đau đầu một hồi nhưng vẫn nhẫn nại viết ra.

Có lẽ là hình tượng như vậy!

Để cho hô hấp và nhịp tim của cô, cũng bắt đầu đập thình thịch.

Sau đó, không khí cũng bị cô hút hết sạch.

Suy nghĩ của Tang Trĩ hơi trống rỗng, cô cẩn thận nhìn qua một lần, khoé miệng kiềm lòng không được mà cong lên, sau đó gấp giấy lại, cẩn thận từng chút một nhét vào trong vở tập vẽ.

Đúng lúc này, Ân Chân Như vừa đến lớp. Cô nàng đi từ cửa sau, chào Tang Trĩ một tiếng.

Đi được vài bước cô ấy quay đầu lại hỏi: “À, sao hôm nay cậu vui vẻ như vậy?”

Nghe nói như thế, Tang Trĩ sửng sốt một lát, mới miễn cưỡng thu hồi lại ý cười tràn đầy trên khuôn mặt.

“Không, chỉ là mình nhớ tới một chuyện buồn cười.”

Ân Chân Như cũng không hỏi nhiều, ánh mắt cô ấy chú ý tới hộp sữa bò trên bàn Tang Trĩ, buồn bực hỏi: “Không phải cậu bị dị ứng với sữa bò à? Sao lại mua nó thế?”

Tang Trĩ yên lặng mấy giây, mới đem cất sữa bò vào trong hộc bàn: “Mình không cẩn thận nên cầm nhầm.”

-……

Sau khi về nhà, Tang Trĩ bỏ hộp sữa bò vào tủ lạnh.

Lại sợ bị Lê Bình nhìn thấy.

Cô do dự, cuối cùng vẫn đem nó giấu vào trong hộp bảo vật của mình, mỗi khi nhớ tới thì có thể lấy ra xem.

Thời gian ngày lại qua ngày.

Mặc dù khoảng cách của hai người nằm trong tầm tay. Sau khi Tang Trĩ ra khỏi cổng trường, chỉ cần đi bộ khoảng năm phút là có thể đến được nơi của người kia. Thậm chí, cô cũng có thể giả vờ là đi tìm Tang Diên để đi tìm người trong lòng.

Nhưng mà cô không có cái lá gan đó.

Luôn cảm thấy mình làm thế nào cũng không thích hợp.

Sẽ có lúc lo lắng, có phải chút

tâm tư này của cô rồi sẽ không giấu được hay không.

Thời gian nửa tháng cứ thế mà trôi qua.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, lúc Tang Trĩ lấy hộp sữa bò kia ra thì bị Lê Bình thấy được. Tưởng rằng Tang Trĩ muốn uống sữa bò, Lê Bình uyển chuyển khuyên nhủ cô vài câu.

Sau khi nói xong, bà vẫn lo lắng Tang Trĩ sẽ uống hết nên nói muốn tịch thu.

Tang Trĩ chỉ có thể đem đổ hết sữa trong hộp ra, sau đó rửa thật sạch, hong khô.

Thỉnh thoảng cô sẽ gập một ngôi sao, từng cái lại từng cái, mỗi ngày đều có.

Sau này, ngay cả tờ giấy viết nhật ký ngày đó của Đoàn Gia Hứa viết cho cô, cũng được cô cẩn thận gấp lại bỏ vào.

Mầm non nho nhỏ dần dần sinh sôi nảy nở, rồi bắt đầu mọc thành một cây đại thụ.

Cô cũng dần mang theo một hy vọng nhỏ nhoi.

Mỗi ngày đều trông mong.

Hy vọng thời gian có thể trôi nhanh một chút nữa.

Hy vọng mình có thể lớn hơn một chút nữa.

….

Đầu tháng tám, bởi vì Tang Vinh và Lê Bình muốn đi đến một thành phố khác tham dự hôn lễ của bạn học, cho nên trong nhà chỉ còn lại hai người Tang Diên và Tang Trĩ. Trước khi xuất phát, Lê Bình dặn dò Tang Diên một đống chuyện, bảo anh ấy quan tâm chăm sóc em gái cho thật tốt.

Thêm vài câu uy hiếp của Tang Vinh, Tang Diên đành bực bội đồng ý.

Ngày đầu tiên hai người sinh hoạt chung cũng xem như là hài hòa.

Đa số thời gian Tang Diên đều nằm trên giường xem điện thoại, đôi lúc Tang Trĩ sẽ tới làm phiền anh ấy, anh ấy đành qua loa ứng phó. Đến giờ ăn cơm thì gọi thức ăn ngoài về.

Một ngày dài cứ như vậy trôi qua.

Ngày thứ hai, có bạn bè hẹn anh ấy ra ngoài chơi game.

Tang Diên cũng không muốn từ chối, nhanh chóng thay quần áo ra khỏi phòng.

Lúc này Tang Trĩ đang ngồi ở phòng khách xem phim hoạt hình trên ghế salon. Nghe thấy động tĩnh, cô quay lại nhìn, trên mặt yên lặng không mang theo biểu hiện gì.

Tang Diên đứng ngay ngoài cửa thay giày: “Anh ra ngoài một lát, em ở nhà làm cho xong bài tập về nhà.”

Tang Trĩ đã hiểu: “Anh ra ngoài chơi?”

Tang Trĩ hỏi một đằng, Tang Diên trả lời một nẻo: “Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”

Tang Trĩ: “Không được.”

Tang Diên dừng động tác, cười như không cười nói: “Em còn muốn quản lý anh?”

Tang Trĩ lần nữa nhìn về phía TV mở gói khoai tây chiên trên bàn ra: “Nếu một lát có ăn trộm vào nhà, thì em phải làm sao bây giờ, em thế này đánh sao lại.”

“Em cứ đóng cửa thật kỹ, không cho ai vào.”

“Vậy một lát em đói bụng, đồ ăn đâu mà em ăn.”

Tang Diên không nhẫn nhịn được nữa, nhìn chằm chằm túi khoai tây chiên trong tay cô: “Trong ngăn tủ có rất nhiều đồ ăn vặt, không đủ cho em ăn hả?”

Tang Trĩ cắn miếng khoai tây chiên” “Em không muốn ăn đồ ăn vặt.”

Tang Diên nhìn cô: “Vậy em muốn ăn cái gì?”

Tang Trĩ: “Dù sao cũng không ăn đồ ăn vặt đâu.”

Tang Diên chịu đựng kìm nén sự tức giận, cởi giày ra: “Em muốn ăn cái gì, anh ra ngoài mua cho em.”

Tang Trĩ liếc mắt nhìn anh ấy một cái, nói rất tỉnh bơ: “Em vẫn chưa nghĩ ra.”

“…”

“Tiểu quỷ.” Tang Diên ngồi xổm xuống, bóp mạnh mặt cô: “Anh lúc bằng tuổi em, ba mẹ không có ở nhà, anh không nhũng phải tự làm đồ ăn cho mình, mà còn phải làm thêm cả đồ ăn cho em nữa đấy.”

Mặt Tang Trĩ bị anh ấy bóp cho biến dạng, giọng nói mơ hồ không rõ âm: “Nó không giống.”

“Không giống chỗ nào hả?”

“Lúc anh bằng tuổi em anh đâu có anh trai.” Mí mắt Tang Trĩ không thèm nâng lên, cười như một con hồ ly nhỏ, chậm rãi nói: “——–nhưng em thì có nè.”

“…”

Bạn bè lại gọi điện thoại tới thúc giục, Tang Diên không còn hào hứng nữa mà chỉ nói với cô: “Bây giờ cho em hai lựa chọn, một là em nói em muốn ăn gì, anh ra ngoài mua cho em, hai là nằm nhà chờ chết đi.”

Tang Trĩ tiếp tục gặm khoai tây chiên: “Em chọn cái thứ hai.”

“…”

Nói xong, Tang Trĩ từ dưới mông rút ra chiếc điện thoại, bấm vào dãy số của Tang Vinh. Cô nhìn màn hình nói thầm: “Được lắm, em sẽ tố cáo anh với ba.”

Tang Diên xùy một tiếng: “Tùy em.”

Anh lười để ý tới cô, đi về cửa.

Được hai bước, sau lưng truyền đến tiếng Tang Trĩ nói chuyện: “Ba ơi.”

Tang Diên yên lặng mang một chiếc giày.

Còn chưa kịp xỏ chiếc thứ hai, đã nghe thấy giọng nói vô cùng ‘thành thật’ của Tang Trĩ: “Anh hai bảo con đi chết đi đấy ạ.”

Tang Diên: “…”

Tác giả có lời muốn nói:

Sau đó Tang Diên gọi điện thoại cho Đoàn Gia Hứa: “Người anh em, cậu nên xuất hiện mang con nhóc này đi đi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện