Edit: Adelia
Beta: Min
Không biết thực sự cảm thấy hoảng hốt, hay là vẫn còn bị anh dùng giọng nói lạnh lẽo đến không hợp lẽ thường kia hù dọa, sau khi dùng hết sức lực nói xong câu này, Tang Trĩ không mở miệng lên tiếng nữa, chỉ phát ra những tiếng đứt quãng nghẹn ngào.
Mà bên trong ký túc xá, Tiền Phi ngồi trước máy vi tính bất thình lình nặng nề gõ xuống bàn phím, lạch cạch, sau đó hét lớn một tiếng: “Đệch, cái tên trợ giúp ngu xuẩn này!”
Ngay sau đó, Tang Diên ném cái gối đến: “Còn không chịu yên tĩnh thì tao đánh cho mày thành cái tên ngu xuẩn luôn đấy.”
“Tang Diên ! Thời điểm quan trọng đến tính mạng con người đấy!” Cổ họng Tiền Phi tựa như cái loa, ” Mẹ nó mày đừng có ngủ nữa coi, mau đến —“
Hai phía đều oanh tạc.
Đoàn Gia Hứa nhếch môi, xoay đầu đóng cửa ban công lại. Anh tựa người vào tay vịn lan can, nhấc cánh tay lên trên thành ngang. Nhìn thấy dưới lầu phát ra ánh sáng đèn đường, anh thoáng chút ưu tư, giọng nói chậm rãi: “Nhóc con, bình thường em vào học lúc mấy giờ ?”
Tang Trĩ nghẹn ngào, nghiêm túc trả lời: “Bảy giờ bốn mươi.”
“Bảy giờ rời giường ?”
“Dạ.”
“Ngày mai đúng sáu giờ thức dậy được không ?”
Lần này Tang Trĩ không hé môi.
Đoàn Gia Hứa cũng không thèm để ý, cân nhắc từ ngữ, muốn giảng đạo lý cho cô nghe: “Cô bé, bài tập về nhà thầy giáo giao cho em thì nó là nhiệm vụ của em, là chuyện của bản thân em. Em quên không mang vở về nhà, có thể thẳng thắn báo lại với thầy giáo, rồi xin lỗi thầy, nói sau này em sẽ bổ sung sau. Nhưng em không thể để người khác làm giúp.”
Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh hít mũi của cô gái nhỏ, sau đó rầu rĩ mà vâng một tiếng.
Hai tháng không gặp, vậy mà lần này lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Đoàn Gia Hứa nhẹ nhàng thở ra: “Vậy sáng mai sáu giờ có thể dậy không.”
Lần này cô trầm mặc hết mấy giây, mới rất không tự tin trả lời một câu: “Có thể …”
“Vậy ngày mai —” Đoàn Gia Hứa trong lòng tính toán thời gian một chút, “Sáng mai sáu giờ bốn mươi, tôi đợi em ở nhà ga, cùng em làm bài tập được không ?”
Tang Trĩ lại dạ một tiếng.
Đoàn Gia Hứa: “Đừng khóc, trước hết suy nghĩ xem nên viết kỷ yếu đó như thế nào. Rồi rửa mặt đi ngủ.”
Âm thanh của Tang Trĩ còn mang theo giọng mũi, âm thanh nhỏ nhẹ: “Dạ.”
Sau khi nói xong, sau đó Tang Trĩ bỗng nhiên nhỏ giọng cầu xin: “Anh, chuyện này anh có thể đừng nói cho anh hai em biết được không ạ.”
Đoàn Gia Hứa nở nụ cười: “Rơi vở bài tập cũng không dám nói cho anh hai em biết sao?”
“Không phải.” Tang Trĩ không biết giải thích thế nào, miễn cưỡng nói, “Dù sao cũng đừng nói cho anh ấy.”
“Được.” Đoàn Gia Hứa cũng không biết mình lấy ở đâu ra nhiều kiên nhẫn như thế, nhắc nhở, “Sáng mai đúng sáu giờ phải rời khỏi giường, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện cho em.”
Tang Trĩ ngoan ngoãn nói: “Biết rồi ạ.”
Đoàn Gia Hứa: “Đi ngủ đi.”
Nghe được âm thanh cúp máy bên kia, Đoàn Gia Hứa đặt điện thoại xuống.
Màn hình điện thoại đã tối đen, nhưng di động Tang Diên không cài mật mã. Anh mở sáng màn hình, tìm tới cuộc trò chuyện gần nhất, quét mắt nhìn qua dãy số của Tang Trĩ, sau đó quay về màn hình chính.
Anh lấy toàn bộ quần áo xuống, quay vào trong ký túc xá.
Không gian nhỏ hẹp trong phòng càng thêm nháo nhào. Tang Diên đã rời giường, lúc này đang đứng ngay bên cạnh Tiền Phi nhìn anh ta chơi, thỉnh thoảng thốt ra một câu “Thao tác rác rưởi”, hờ hững ngáp một cái.
Đoàn Gia Hứa trả lại điện thoại cho anh ấy.
Tang Diên miễn cưỡng nói: “Rơi cái gì của mày à?”
Đoàn Gia Hứa thuận miệng nói: “Chỉ là một món đồ chơi nhỏ, thôi thì cứ để lại cho em gái mày chơi đi.”
Tang Diên gật gật đầu, không hỏi lại.
Đoàn Gia Hứa đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Lúc đi ra, đã đến thời gian tắt đèn. Anh dùng khăn mặt lau tóc, đi đến bàn học mở đền bàn lên. Quét mắt quanh mặt bàn một vòng, không thấy vở mà Tang Trĩ nhắc tới.
Anh nghiêng đầu, chú ý đến cái cặp của mình, nhấc lên.
Quả nhiên một quyển vở nhật ký bị mấy quyển sách luyện đề đè phía dưới.
Đoàn Gia Hứa giật giật khóe môi, đẩy mấy quyển sách ra một bên, cầm lấy quyển sách chuyên ngành chặn lại. Sau đó, anh khởi động máy tính, mở ra một tập tài liệu để trên bàn, tiếp tục chuẩn bị bài báo cáo cho hai ngày sau lên bục thuyết trình.
Âm thanh chơi đùa của bạn bè cùng phòng nhỏ dần, mãi đến một lúc sau mới yên tĩnh hẳn.
Đêm trở nên tối hơn, bên trong phòng ngủ, ánh sáng điện thoại của mỗi người cũng lập lòe rồi chợt tắt. Trong ký túc xá chỉ còn duy nhất một nguồn sáng phát ra, thời gian ở bên phải phía dưới máy tính dừng lại lúc hai giờ sáng.
Đoàn Gia Hứa đóng máy tính, sửa lại đồ vật trên bàn một chút.
Đột nhiên, chú ý tới vở nhật ký của Tang Trĩ. Anh giương mắt, đem khăn khoác trên cổ kéo xuống, thuận tay rút quyển vở kia ra.
Anh tùy tiện lật một tờ.
Vừa đúng lúc lật tới trang mới nhất.
Đoàn Gia Hứa thoáng qua một tia hào hứng. Anh hoàn toàn không có tự giác phải tôn trọng riêng tư của bạn học nhỏ, buồn ngủ nheo mắt, buồn chán nhìn xuống phía dưới.
Tiêu đề là << Một con chó lang thang >>
Thứ tư, ngày 24, tháng 6, năm 2009.
Ngày hôm nay thời tiết không tốt lắm, bầu trời tối tăm mờ mịt, xem ra là ông trời sắp mưa rồi. Mình không mang dù, xuống xe lập tức vội vã chạy về nhà, một mạch chạy như điên về tiểu khu. Lúc đi ngang qua lùm cỏ, đột nhiên mình thấy một chú chó lang thang màu đen.
Thấy cảnh này, mình liền dừng bước, tâm tình mình lúc ấy cũng hệt như thời tiết bấy giờ vậy đó. Chú ý tới khuôn mặt của chú chó kia, mình cảm thấy vô cùng đau lòng, nhịn không được đi qua nói chuyện với nó.
Nhìn thấy nó, mình nghĩ ngay đến anh hai nhà mình. Bởi vì dáng dấp của nó với anh trai thật sự giống nhau như đúc. Giống như, là con trai của anh hai vậy đó.
…
…
Đoàn Gia Hứa “…”
Ánh mắt của anh dừng thật lâu. Sự mệt mỏi cả ngày nay nhanh chóng tan biến, đột nhiên nở nụ cười. Trong một căn phòng yên tĩnh, không
Đoàn Gia Hứa cười đến hơn nửa ngày mới đóng vở lại, đi đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc đi ra, anh lại chú ý đến quyển nhật ký trên bàn. Đoàn Gia Hứa cụp mắt suy tư, nhớ tới câu nói của Tang Trĩ “Em dậy không nổi”, anh dừng vài giây, cuối cùng vẫn ngồi xuống bàn học.
Lấy một quyển vở ra, xé một đôi giấy.
–
Sáng sớm hôm sau.
Tang Trĩ vùng vẫy nửa ngày, nghe đồng hồ báo thức liên tục reo lên bên tai, trong đầu hiện lên hơn chục lần suy nghĩ để anh leo cây. Cuối cùng nghe tới đồng hồ báo thức của điện thoại cũng vang lên, vẫn an phận ngồi dậy.
Cô vô cùng không vui đạp chăn mền ra, xuống giường đi rửa mặt.
Lê Bình đã thức dậy nấu cháo. Nghe được tiếng mở cửa, tưởng rằng là Tang Vinh tỉnh dậy, nên không nói chuyện. Đến lúc bà từ phòng bếp đi ra, chú ý đến vẻ mặt buồn ngủ của Tang Trĩ ngồi trước bàn ăn, bà sững sờ: “Chích Chích? Sao hôm nay con lại dậy sớm như thế?”
Tang Trĩ xoa mắt: “Con để quên vở bài tập trên trường, phải đi sớm một chút bổ sung.”
Chuyện thế này trước đây chưa từng xảy ra, Lê Bình cũng không phê bình cô, chỉ nói: “Vậy mẹ để ba đưa con đến trường? Con có thể ngủ trên xe một lúc.”
“Không cần đâu ạ.” Nhớ tới Đoàn Gia Hứa nói ở nhà ga chờ, Tang Trĩ hàm hồ nói, “Con hẹn đi với bạn rồi ạ.”
Lê Bình cũng không hỏi nhiều, vào nhà bếp múc cho cô một chén cháo.
Ăn xong bữa sáng, Tang Trĩ đeo cặp trên lưng, vội vã ra cửa. Đợi ở nhà ga vài phút, cô là người đến sớm nhất trạm xe buýt, tìm một chỗ ngồi xuống.
Bối rối theo thời gian đã không còn chút gì, thay vào đó là sự căng thẳng khẩn trương ùn ùn kéo đến, chiếm lấy tâm trí.
Càng gần đến nơi, cô càng cảm thấy không được tự nhiên.
Từ nhà tới trường học cũng không xa mấy, ngồi xe buýt ước chừng mười phút. Nghe được loa phóng thanh báo đến trạm, Tang Trĩ theo dòng người xuống xe, trái tim giống như nhảy lên cổ họng.
Cũng chẳng biết cảm giác khẩn trương này là từ đâu mà xuất hiện.
Tang Trĩ nắm lấy quai đeo cặp sách, hướng bốn phía nhìn một vòng.
Không nhìn thấy người.
Sợ anh là bị khuất sau trạm xe, cô còn nghiêm túc vòng quanh trạm xe buýt một vòng.
Vẫn không thể thấy người.
Tang Trĩ lấy điện thoại từ trong túi, phát hiện chỉ mới sáu giờ rưỡi. Không biết số di động của Đoàn Gia Hứa, nên cô cũng không thể gọi điện thoại cho anh, chỉ có thể chờ đợi. Cô có chút buồn bực, ngồi vào ghế ở trạm xe buýt.
Qua hai phút, điện thoại Tang Trĩ rung lên.
Điện thoại đến là một dãy số xa lạ.
Tang Trĩ bắt máy.
Đầu bên kia điện thoại quả nhiên là Đoàn Gia Hứa. Âm thanh của anh bên trong điện thoại, có chút ấm áp, trầm thấp êm tai: “Cô bé, em đã tỉnh chưa ?”
Đã đến rồi còn hỏi tỉnh chưa.
Tang Trĩ có chút yên lặng, chậm rãi trả lời: “Rồi ạ.”
Nghĩ nghĩ, cô cũng hỏi: “Có phải anh còn chưa tỉnh không ?”
“Hửm?” Đoàn Gia Hứa cười nhẹ, “Tôi chưa tỉnh thì làm sao điện thoại cho em?”
“Vậy sao em không nhìn thấy anh.”
“Có lẽ bởi vì anh còn chưa đi ra ngoài?”
Lời này hoàn toàn phù hợp với suy đoán của Tang Trĩ. Cô cũng không kinh ngạc, không vui đá hòn đá trước mặt, khuôn mặt căng lại: “Anh, nếu anh đến muộn, bạn gái của anh sau này sẽ giống Như Hoa vậy đấy.”
Suy nghĩ một chút, cảm thấy chưa đủ uy hiếp, cô liền bổ sung: “Hình dáng thì sẽ giống như Transformers.”
Vừa dứt lời, Tang Trĩ cảm thấy có thứ gì ấm ấm áp vào mặt mình.
Tang Trĩ giật nảy mình, vô thức quay đầu.
Đoàn Gia Hứa một bên tựa vào trạm dừng, cầm trong tay bình thủy tinh đựng sữa bò. Hôm nay anh mặc chiếc áo sơmi màu đỏ, khuôn mặt hơi nhợt nhạt, trông vừa tùy ý lại kiêu ngạo. Anh nhìn chằm chằm Tang Trĩ, đồng tử màu nâu nhạt trông càng sâu hơn dưới ánh sáng.
Anh đứng thẳng lên, buồn cười mà nói: “Như Hoa?”
“…”
“Transformers?”
“…”
“Chỉ có thể tìm được dạng này thôi sao?”
“…”
“Cô bé.” Đoàn Gia Hứa tựa tiếu phi tiếu nói, “Em có lương tâm không ?”
Không hề nghĩ tới anh lại có thể đến nhanh vậy. Ở ngay trước mặt anh, Tang Trĩ cũng có hơi chột dạ vì lời nói ban nãy của chính mình, cúi đầu không dám nhìn anh, cũng chẳng dám hé môi lên tiếng.
Qua hai giây.
“Có điều,” Đoàn Gia Hứa thoáng giương đuôi mắt, đem sữa bò trong tay nhét vào tay cô, có chút đăm chiêu nói: “Nghe em nói như thế, xem ra thì….”
“…”
“Có vẻ rất hấp dẫn người khác, nhỉ”
“…”
Tác giả có điều muốn nói:
Mười ba tuổi, Tang Trĩ có thêm một điều phiền não mới.
Cô đang nghiên cứu, phải làm thế nào, mới có thể cao như Transformers.