Hắn không để ý đến tôi, nhưng lại nhìn chằm chằm người hầu nam ở cuối hàng, "Leoches", hắn lớn tiếng gọi tên người thợ già, "Ngươi thì sao?"
Ông lão chậm rãi đi ra, nếp nhăn giăng đầy trên khuôn mặt buồn bã, ngay cả giọng nói khàn khàn cũng tỏ ra mệt mỏi: "Tôi không thấy gì hết, thưa mọi người, tôi vẫn luôn ở trong căn phòng nhỏ của mình."
Sắc mặt công tước không thay đổi, hắn nhìn chằm chàm vào lão già kỳ quái, cuối cùng phất tay một cái: "Tốt lắm, không sao.
Lawrence, cho mọi người quay lại làm việc đi."
Sau một hồi tiếng bước chân hỗn loạn, phòng khách an tĩnh ở lại.
Linh mục vỗ vai công tước khuyên hắn nghỉ ngơi một chút, định làm dịu đi không khí căng thẳng này; mặc dù linh mục tuổi còn trẻ như chúng tôi, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra biểu cảm giống như một ông già hiền lành.
Công tước gật đầu một cái, sau đó nhìn tôi, nói với Warrene và Bernstein ngồi bên cạnh: "Xin lỗi, trì hoãn không ít thời gian của hai vị, chắc hai người không ngại đến phòng ăn vừa ăn vừa nói chuyện chứ?"
Warrene tiên sinh bày tỏ đồng ý, mà tiểu thư Bernstein như muốn nói lại thôi nhìn người mà cô ta kính mến, giống như muốn được an ủi một chút, nhưng rồi cuối cùng cô thất vọng đứng lên, yên lặng rời đi.
Tôi đứng tại chỗ, muốn nghe phân phó của chủ nhân, nhưng lại không muốn chung đường với Warrene, cũng may sau đó công tước lên tiếng xoá tan lúng túng của tôi: "Xin chờ một chút, Jean, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu."
Nghe thì rất nhu hoà, nhưng tôi vẫn mơ hồ nhận ra chút bất mãn: Tại sao trong thư phòng vừa nắm tay tôi ngủ không tới nửa giờ đồng hồ mà giờ lại bày ta bộ mặt lạnh nhạt, hơn nữa dường như tự bản thân hắn cũng không cảm thấy thất lễ.
"Tôi mới nói chuyện với linh mục về chuyện của nữ nam tước Siena."
"Hơn nữa tôi cũng tôi cũng biết suy đoán liên quan đến tiểu thư Bernstein." Vị linh mục trẻ tuổi bắt chéo tay sau lưng đi đến trước mặt tôi, "Công tước đại nhân và tôi đều cho rằng trước khi báo cảnh sát phải tìm được chứng cứ thiết thực."
...!ý người là gì? Đột nhiên tôi cảm thấy hai người trước mặt này đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, khiến trong lòng tôi sợ hãi một hồi...!
"Có lẽ ngài cũng đoán được, ngài Pontona, chuyện này cần ngài phối hợp."
"Các người định làm gì?" Tôi phải để ý lời người, nếu như quá nguy hiểm nhất định tôi sẽ cự tuyệt.
"Rất đơn giản." Công tước nhìn thấu băn khoăn của tôi, "Chúng tôi đã thương lượng rồi, chỉ cần cậu diễn cho tốt một vở kịch là được."
Lúc ăn sáng khẩu vị của mọi người cũng không tốt, mấy người đàn ông chúng tôi chỉ ăn chút bánh mì, tiểu thư Bernstein càng đáng thương hơn, giống như con mèo nhỏ mà uống nửa ly sữa bò.
Tính tình công tước trở nên rất nóng nảy, thiếu chút nữa đã tạt cà phê lên mặt một người làm chỉ vì nhiệt độ không đúng.
"Đại nhân, ngài đừng như vậy." Tôi không thích cách hắn giận cá chém thớt, "Xảy ra chuyện thế này, trong lòng mọi người cũng không vui vẻ gì, nhưng vẫn phải nghĩ biện pháp giải quyết."
"Biện pháp?" Hắn cười lạnh một tiếng, "Biện pháp gì? Cậu cũng đề nghị tôi báo cảnh sát? Đem hai vụ án mạng không đầu không đuôi và danh dự của cả gia tộc Saint Clair ra giao cho đám cảnh sát ngu ngốc đó?"
"Vậy thì ngài thông minh đến thế nào vậy, đại nhân?" Tôi chế giễu, "Ngài ém nhẹm đi tất cả mọi chuyện một cách kín bưng thì có giúp ích gì sao?"
Khoé miệng xinh đẹp của công tước nứt ra một tia mỉm cười tàn nhẫn, "Ha." Hắn dùng âm thanh lạnh như băng nhẹ nhàng nói với tôi, "Quả thật không có trợ giúp gì, giống như cậu thân là bác sĩ, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ mình chết đi vậy, một chút trợ giúp cũng không có."
Ba cặp mắt còn lại lập tức chuyển hướng sang tôi, trong phòng ăn giống như đang chôn thuốc nổ, chỉ cần chạm một cái liền phát nổ.
Mặt tôi hết trắng rồi lại xanh, tiếp đó đập bàn vang lên một tiếng "bốp", ném khăn ăn lên bàn: "Đại nhân...!Ngài đúng là nên xuống địa ngục đi."
Tôi không quay đầu lại mà vọt ra khỏi phòng ăn, thứ ác ma sau lưng phát ra khiến người ta căm ghét cười gằn.
Tại sao hắn nhất định phải nói lời như vậy?
Đúng vậy, hắn thành công chọc giận tôi, tôi vô cùng tự nhiên mà rời khỏi phòng ăn, có thể thuận lợi đến phòng của tiểu thư Bernstein, hắn và linh mục